Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1399 - Quyển 31 - Chương 18: Công Lược Võ Lâm Minh Chủ

Quyển 31 - Chương 18: Công lược võ lâm minh chủ Quyển 31 - Chương 18: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 18: Công lược võ lâm minh chủ

Cô lại "Hừ" một tiếng, trong giọng nói vẫn còn tiếng nghẹn ngào do trận khóc lúc nãy,"Dù sao ngươi cũng không thích ta... Tất cả mọi người đều không thích ta. Nói không chừng... Nói không chừng những người bề ngoài tỏ vẻ thích ta kia, kỳ thật sau lưng cũng đang chán ghét ta."

"Ta không phủ nhận, vào lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của ta về Hạ tiểu thư cũng không tốt lắm, nhưng về sau ta phát hiện được, ngoại trừ tật xấu lớn nhất là nghĩ một đằng nói một nẻo ra thì Hạ tiểu thư cũng là một cô nương cực tốt."

"Đừng tưởng bây giờ ngươi nói tốt thì ta liền tin ngươi..."

Cô lau nước mắt trên khóe mắt mình, lại nức nở một tiếng, mới rất tự hiểu lấy mình mà nói:

"Mọi người đều dùng ấn tượng đầu tiên để đánh giá người khác... Ta cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã đả thương ta, cho nên ta rất chán ghét ngươi. Vào lần đầu tiên gặp đó, ngươi cũng nghĩ ta đang bắt nạt Hoa Nhan..."

"Ý ta lúc đó không phải chỉ việc bắt nạt Hoa Nhan cô nương, mà là chỉ việc bắt nạt người."

Cô nghỉ hoặc,"Có khác nhau sao?"

"Dĩ nhiên là có khác nhau."

Thích Trường An thấy cô vẫn hoang mang không hiểu, hắn cũng không nói thêm gì mà chỉ cười tiếp tục hỏi:

"Ta cảm thấy cô đang bắt nạt Hoa Nhan, rồi sao nữa?"

"Cho nên ngươi liền chán ghét ta..."

Phong Quang cắn môi, cô lại lẩm bẩm:

"Ngươi muốn chán ghét thì cứ chán ghét đi... Dù sao ta cũng chẳng cảm thấy gì, trên thế giới này, người chán ghét ta nhiều lắm... có thêm một người là ngươi cũng chẳng khác biệt gì."

Cô nói rất phóng khoáng.

Phong Quang trước nay vẫn biết mình là chủ nhân không dễ hầu hạ, cô cũng thường xuyên vô tình nghe được có người bàn tán sau lưng mình, chẳng qua cô đều cảm thấy nghe một chút coi như xong, cô sẽ không vì những người râu ria mà lãng phí cảm xúc của mình. Họ nói cô tùy ý làm bậy, kiêu ngạo ương ngạnh thì cô cũng mặc kệ người ta nói.

Thích Trường An rũ mắt, hắn thở dài một hơi. "., Nhưng lại vừa đúng"

"... Có ý gì?"

Đề tài được chuyển quá nhanh, đầu óc cô không theo kịp. Nước mắt trên mặt cô chưa khô hẳn, tại bày ra dáng vẻ "ta không hiểu, hãy nói cho ta biết chân tướng, đúng là có chút đáng yêu.

Thích Trường An buồn cười nói:

"Ta không phủ nhận, con người cô có rất nhiều khuyết điểm, quả thực điều này rất dễ khiến người ta sinh ghét, nhưng ta lại cảm thấy, những khuyết điểm đó thuộc về cô cũng là vừa đúng."

"ý ngươi là... bởi vì ta vốn khiến người ta chán ghét, cho nên có thêm chút khuyết điểm khiến người ta ghét hẳn luôn cũng tốt?"

"Đương nhiên không phải ý này."

Thích Trường An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không khỏi cười mà nói,"Ý ta là, cho dù Hạ tiểu thư có rất nhiều khuyết điểm, cũng đáng yêu."

Cũng đáng yêu...

Lúc này rốt cuộc Phong Quang không còn hứng thú khóc, cô nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái,"Có phải ngươi có nhận thức sai lầm gì đó về hai chữ "đáng yêu" này không?"

"Ta nghĩ... hẳn là không có."

Thích Trường An ho khan một tiếng, trong lời nói đã mang ý cười rõ rệt,"Ta chỉ muốn nói rằng, chính vì Phong Quang không hoàn mỹ nên mới là Phong Quang."

Trong lòng Phong Quang giật thót, cô ngẩn ra, yên lặng ôm đầu gối xoay người đưa lưng về phía hắn, không cho hắn nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của mình.

Cô quay lưng về phía Thích Trường An, buồn bực nói:

"Ngươi không cần an ủi ta, chẳng phải ta chỉ bị người đàn ông mình thích cự tuyệt thôi sao? Ta sẽ không có ý nghĩ muốn chết gì đó. Ta tiếc mạng nhất mà, cho dù người trên khắp thiên hạ đều chết sạch, ta cũng sẽ sống sót thật kiên cường."

"Hạ tiểu thư không oán Đại sư huynh của cô sao?"

Thích Trường An nhìn bóng dáng cô, tò mò hỏi một câu này.

Phong Quang trầm mặc trong chốc lát, nói:

"Không có gì mà phải oán, huynh ấy không thích ta thì chính là không thích ta, ta cũng không thể ép được. Chuyện tình cảm trước nay đều không giống thế. Tình cảm từ hai phía đương nhiên là tốt, nhưng nếu cầu mà không được... vậy cũng chỉ có thể xem như ta không có phúc thôi."

"Cho nên..."

Ở góc độ Phong Quang không nhìn thấy, con ngươi của Thích Trường An lại hiện lên một tia thú vị,"Hạ tiểu thư cũng không oán hận Hoa Nhan cô nương à?"

"Oán hận nàng sao?"

Phong Quang không khỏi khựng lại.

Thích Trường An chỉ chậm rãi nói:

"Nếu Hạ tiểu thư có oán hận Hoa Nhan cô nương thì cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng là do nàng ấy mà Văn Hiên công tử mới cự tuyệt tình cảm của Hạ tiểu thư."

"Oán hận... Có lẽ là có đi..."

Phong Quang chậm rãi mở miệng. Nếu nói không oán thì không thể, điều cô oán chính là hào quang nữ chính của Hoa Nhan, đầu tiên là được Nhị sư huynh chú ý, sau đó lại chiếm được cảm tình của Đại sư huynh. Cô cũng hận, hận rằng khi cô vừa ý thức được mình thích Văn Hiên, Văn Hiên đã thích người khác.

Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng. Hoa Nhan ngoại trừ những lúc phát ra hào quang nữ chính thì cũng chẳng có âm mưu dương mưu gì cả, không giống đám nữ nhân có lòng dạ sâu xa. Nhưng khi đối mặt với chuyện thất tình, rất ít người có thể tự hỏi bằng lý trí.

Thích Trường An nhẹ nhàng nói:

"Hạ tiểu thư oán hận Hoa Nhan cô nương, ta cũng không phải không hiểu được, Hạ tiểu thư là đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, nhận hết ngàn vạn sủng ái, mà Hoa Nhan cô nương... xuất thân bình thường, bất kể là thân phận hay địa vị, nàng ấy cũng đều kém hơn Hạ tiểu thư. Nếu Hạ tiểu thư không cam lòng thì cũng là lẽ thường."

"Ta

Phong Quang nhìn lá rụng trên mặt đất, cô túm chặt váy,"Ta quả thật không cam lòng."

Luận sắc đẹp, luận gia thế, cô đều vượt xa Hoa Nhan mấy con phố lận, nhưng thật trái khoáy, bất kể có là người ở bên cạnh cô bao lâu, thì sau khi gặp được Hoa Nhan cũng đều nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Đơn giản vì Hoa Nhan là nữ chính, mà cô, chỉ là nữ phụ. .

Thích Trường An còn nói thêm: "Có lẽ, nếu Hoa Nhan cô nương không còn, Văn Hiên công tử cũng có thể hồi tâm chuyển ý giống như lúc Hoa Nhan cô nương chưa xuất hiện. Hạ tiểu thư và Văn Hiên công tử lại là một đôi sư huynh muội cực kỳ thân thiết, nếu quan hệ lại tăng lên một chút thì kết làm vợ chồng cũng không phải chuyện không có khả năng. Ôi, đáng tiếc..."

Thích Trường An lắc đầu thở dài,"Những khả năng mà ta nói đều nằm trong trường hợp Hoa Nhan cô nương không xuất hiện. Nếu Hoa Nhan cô nương đang yên ổn sống trong Tàng Binh Phủ, thì làm sao có thể khiến nàng ấy biến mất đây?"

Đúng vậy, đây quả thật là một chuyện khó khăn.

Nhưng điều này sẽ không còn khó khăn nếu Phong Quang... lợi dụng ưu thế thân phận của cô, khiến Hoa Nhan biến mất khỏi thế giới này.

Trong rừng truyền đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ,"Ta không muốn khiến nàng ta biến mất."

Thích Trường An hơi khựng lại, hắn cười hỏi:

"Vì sao?"

"Nếu như không có Hoa Nhan, ta và Đại sư huynh lại thật sự ở bên nhau... Vậy ta liền vĩnh viễn không biết được sẽ có ngày hắn thích nữ nhân khác."

Phong Quang tựa đầu lên đầu gối, cô nhặt một mảnh lá rụng trên mặt đất lên, vô thức xé chiếc lá thành từng mảnh nhỏ, chỉ bình tĩnh nói:

"Nam nhân dễ dàng thay lòng đổi dạ, ta còn lâu mới cần."

Con người của Thích Trường An khó có lúc lại hiện vẻ khó hiểu, nhưng điều này chỉ thoáng qua tựa như ảo giác.

"Hạ tiểu thư chẳng phải rất thích Văn Hiên công tử sao? Sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment