Quyển 7 - Chương 14: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 14: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 14: Công lược nhiếp chính vương
Lam Thính Dung nói: "Thái y đang nghiên cứu nhưng đến giờ chưa có tiến triển."
Nói đến độc dược, nếu hắn ở đây, vậy nhất định có thể... Phong Quang ngớ ra vì cô bỗng nhớ đến nam nhân đó. Rõ ràng tình cảm của cô đã bị xóa sạch, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến tim cô vẫn cảm thấy nhói đau.
Thấy sắc mặt cô không ổn, Cố Ngôn đưa tay sờ vào trán cô, nói dịu dàng:
"Bệ hạ không cần lo lắng, là độc thì sẽ có giải được, chúng ta sẽ tìm được cách thôi.
Thần có đem theo bánh hoa quế, Bệ hạ muốn ăn chút không?"
Để bánh hoa quế không biến chất, suốt đường đi hắn cho người ướp đá, còn cho người chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu làm bánh, nhưng điều kiện doanh trại không sánh bằng hoàng cung, có lẽ làm ra khẩu vị sẽ không ngon lắm. Bánh hoa quế...
Phong Quang nắm lấy tay hắn, gọi thất thanh: "Tiết Nhiễm."
Mắt Cố Ngôn tối sầm lại, hắn im lặng trong giây lát rồi nhanh chóng cười dịu dàng, hỏi nhỏ: "Tiết Nhiễm là ai?"
Thần sắc dịu dàng nhưng thái độ đầy lạnh lùng... Giống hệt với Tiết Nhiễm.
Tay Phong Quang run rẩy, buông tay Cố Ngôn ra:
"Ta có chút không khỏe, về nghỉ trước."
Cô đi ra doanh trại như người mất hồn. Cố Ngôn đứng lặng tại chỗ, bất động rất lâu, giống như sắp nổi điên.
Hạ Phong Nhã từ từ di chuyển ra phía sau Lam Thính Dung, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình, cô ta đang lo sợ.
Lam Thính Dung do dự một hồi, gọi: "Vương gia?"
"Lam tướng quân, ta có việc, chuyện thuốc giải trông cậy vào ngươi Vậy. Ta xin cáo từ trước."
Nói xong, Cổ Ngôn cũng đi ra ngoài. Lúc này, Hạ Phong Nhã mới vỗ ngực thở phào yên tâm. Lam Thính Dung hỏi:
"Hình như công chúa rất sợ Khiêm vương?"
"Tướng quân, nếu ngài thấy một người, trong một gian phòng hắn để rất nhiều... rất nhiều nhân trư..." Nhớ đến cảnh đáng sợ của năm xưa, Hạ Phong Nhã lại không khỏi run rẩy:
"Bọn người đó, đứt tay đứt chân, mắt bị móc, lưỡi cũng bị cắt, nhưng họ đều còn sống, sống không bằng chết, mà lý do họ biến thành như vậy chỉ vì họ nói lời xúc phạm với người đáng kính của Đông Vân Quốc..."
Hạ Phong Nhã nắm chặt tay áo của Lam Thính Dung, trong mắt đầy khiếp sợ:
"Loại người này... thật đáng sợ, đúng không?"
"Công chúa..."
Lam Thính Dung mặt đầy nghi ngờ, hắn ta đang nghĩ:
Cố Ngôn không giống với loại người tàn nhẫn như vậy. Hạ Phong Nhã ngây người, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cô ta lại cười rạng rỡ, như vừa rồi người sợ đến phát khiếp không phải là mình:
"Câu truyện này rất đáng sợ đúng không. Lúc nhỏ ta rất nghịch ngợm, Vương thúc cố ý nói để dọa ta, đây là ám ảnh khi ta còn bé nên tới giờ thấy Vương thúc ta vẫn còn sợ."
"Ra là vậy."
Lam Thính Dung nói:
"Truyện là truyện, tuy đáng sợ nhưng công chúa đừng coi như thật."
"Ừm ùm, ta biết."
Hạ Phong Nhã ngoan ngoãn gật đầu, nỗi sợ giấu trong mắt mà người bên cạnh nhìn không thấy được. Cô còn nhớ ngày đó là ngày nắng đẹp trời. Trước căn phòng tối tăm đó, cô bé mười ba tuổi sợ đến cả người bủn rủn ngồi trên mặt đất. Nam nhân ấy dưới ánh mặt trời, đôi môi mỉm cười đẹp như vị thần không tồn tại trong thế giới vẫn đục này.
Hắn khom lưng, sờ đỉnh đầu cô, môi cười nhẹ như tiên như yêu, hắn dùng giọng nói khiến người ta động lòng nhất nói:
"Công chúa điện hạ, đây là bí mật của chúng ta, nếu Bệ hạ biết được..."
Hạ Phong Nhã không có hỏi nửa câu sau là gì, vì cô ta đã cảm nhận rõ ràng, chỉ cần bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô ta hơi dùng sức, đầu cô lập tức rời khỏi thân.
Phong Quang không quay về lều của mình mà chạy đến gốc cây bên sông. Thấy Bệ hạ gấp rút chạy ra ngoài, cũng không ai dám cản, dưới lệnh Ủủa â. bến naười Tiểu Naã chỉ dám đứng va bản vê. Phong Quang ngồi bên sông, nhìn bóng mình phản chiếu trong dòng nước, hồi lâu, cô mới bình phục nhịp tim. Sống trong thế giới này mười lăm năm nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến nhân vật của thế giới trước. Nhưng hôm nay chỉ vì chuyện thuốc độc, cô bỗng liên tưởng đến nam nhân đó. Càng đáng sợ hơn là, lúc đó gương mặt của Cố Ngôn giống hệt với Tiết Nhiễm.
Cô nắm chặt áo trước ngực:
"Hệ thống chủ, Cố Ngôn là Cố Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm, đúng không?"
"Sao ký chủ hỏi vậy?"
"Nói ta nghe đáp án là được!"
".. Cố Ngôn là Cố Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm."
Có câu nói này của Hệ thống chủ, cô mới yên tâm, hoàn toàn không còn nghĩ gì đến những im lặng bất thường mà trước khi Hệ thống chủ trả lời là ý gì, vì cô chỉ cần một đáp án.
Bóng nam nhân hiện trên mặt nước, Phong Quang vừa quay đầu đã bị nam nhân túm lấy tay ép đứng dậy. Còn chưa đứng vững cô đã bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi. Hắn bá đạo cạy hàm răng của cô cô, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi mềm của cô, triển miên và cuồng nhiệt.
Sự cuồng nhiệt này khiến cô không kịp đuổi theo tiết tấu của hắn. Trong lúc cô nghĩ mình sắp ngất xỉu vì thiếu oxi thì hắn lại đại phát từ bi buông cô ra. Thân cô mềm nhữn ngã vào lòng hắn, thở gấp. Nụ hôn nóng bỏng như vậy, lúc trước khi hắn động tình cũng chưa từng có. Ngón tay dài của Cố Ngôn nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, giọng hắn khàn khàn:
"Nói ta biết, Tiết Nhiễm là ai?"
Hắn đã thay đổi xưng hô, không còn xưng "thần" nữa. Phong Quang thở hổn hển, trong lòng thấp thỏm, cảm thấy nếu nói hắn biết Tiết Nhiễm là bạn trai cũ của mình, chắc hắn sẽ xé cô ra mất:
"Hắn... khụ khụ..."
Vừa mở miệng đã thấy lập lờ, cô ho vài tiếng lấp liếm, lấy giọng chọc ghẹo không lương tâm của thường ngày nói:
"Vương thúc còn nhớ khi xưa còn bé ta có nuôi con mèo trắng, chỉ là không lâu sau bệnh chết rồi. Lông nó trắng giống như tuyết vậy, nên ta gọi nó là Tuyết Nhiễm. Ta còn nhớ nó cũng thích ăn bánh hoa quế, Vương thúc vừa nhắc, ta nhớ ngay đến con mèo trắng đoản mệnh này, đau lòng chạy đến đây."
"Lời Bệ hạ nói là thật?" Cô trả lời nói:
"Vương thúc, hình như ta mới là Hoàng đế đấy, người không biết phân trên dưới, lại chất vấn ta, người có biết đạo quân thần không?"
Hắn cười quyến rũ:
"Bệ hạ đang nói đùa à? Từ ngày Bệ hạ bắt đầu cám dỗ ta là đã kêu ta bỏ đạo quân thần rồi, giờ ta làm theo lời Bệ hạ nói, có gì là sai?"
"Vương thúc quên rồi sao? Ta chỉ là muốn có hài tử thôi."
"Thiên hạ biết bao nhiêu là nam nhân, nhưng Bệ hạ lại tốn nhiều tâm trí vào duy nhất người thần..."
Khóe môi hắn hiện ra vẻ lằng lơ:
"Là chỉ có thần thỏa mãn Bệ hạ thôi sao?"
Phong Quang cười lạnh lùng không chịu thua:
"Vương thúc hiểu lầm rồi, ta chỉ không muốn bỏ gần tìm xa thôi."
"Vậy Bệ hạ, có biết hai chữ dã chiến này không?"
"Sao?"
Đầu Phong Quang đầy dấu hỏi, không phải không hiểu hai chữ này ý gì, mà là không hiểu sao hắn bỗng nói hai chữ ấy.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ môi cô, nói nhỏ:
"Phong cảnh ở đây rất đẹp, lấy trời làm chăn đất là giường, thần ở đây. thỏa mãn Bệ hạ được không?"
Thời vận thay đổi, cô chưa từng nghĩ ngày trước từ "dã chiến" do mình nói ra giờ rơi trên người cô, khụ... tuy, tuy là trong lòng cô cũng có chút hưng phấn, nhưng...
Nhưng cô thân là nữ nhi nên có chút dè dặt, dù cho dè dặt này giả bộ tạo ra, nên cô nghiêm túc nói:
"Cố Ngôn người đừng làm bậy, Tiểu Ngã họ ở gần đây!"
Cố Ngôn lễ phép từ tốn nói:
"Bệ hạ yên tâm, khi thần đến đây đã cho họ rời khỏi rồi."
"Cố... Cố Ngôn!"
"Bệ hạ yên tâm, thần đây."
Hắn trả lời, không cho cô phản bác, bế cô đi vào trong rừng.