Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 141 - Quyển 7 - Chương 15: Công Lược Nhiếp Chính Vương

Quyển 7 - Chương 15: Công lược nhiếp chính vương Quyển 7 - Chương 15: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 15: Công lược nhiếp chính vương

Trong một khu rừng nhỏ không ai đi qua, một chuyện vui vẻ đang diễn ra.

Phong Quang bị đè trên thân cây, ở trên y phục chỉnh tề sạch sẽ, ở dưới đầm dài, thân dưới của cô mát rượi. Một chân của cô được Cố Ngôn nâng lên đặt trên lưng, chân đó đang treo chiếc khố trắng tinh khiết của cô. Chiếc khổ động đậy theo động tác va chạm của Cố Ngôn, có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Cố Ngôn... ta... ta mệt quá. “"

Cô hổn hển gọi tên hắn, vì đứng một chân, cô có chút bất lực, chân bủn rủn, cảm thấy một giây sau sẽ ngã ngay xuống đất.

"Bệ hạ, người đúng là vô dụng."

Cố Ngôn ghé sát vào tai cô nói nhỏ, không nhẫn tâm nhìn bộ dạng cô ra sức chống đỡ:

"Tay ôm chặt ta."

Phong Quang nghe lời đưa tay ra ôm cổ hắn. Một tay hắn đỡ lấy mông cô, khiến người cô như chuột túi treo trên thân mình, sức thân dưới hắn không hề giảm, vẫn còn tâm trí nói đùa:

"Không biết Bệ hạ, có vừa ý với sự hầu hạ của thần không?"

Cô đỏ mặt, cố gắng kìm nén tiếng kêu rên yêu kiều, nói chuyện chỉ có thể đứt đoạn:

"Tại sao... ta cảm thấy... mỗi lần khi vui sướng... thì người như người khác vậy... ư..."

Hắn lại dùng sức hơn, cô chỉ có thể cắn vai hắn nén lại tiếng rên rỉ mắc cỡ của mình.

Hắn sung sướng nói:

"Bộ dạng này của thần, chỉ có Bệ hạ mới thấy được."

Ôi thôi, nam nhân này thuộc dạng Man show(1)!

Không... đây là cợt nhả rõ ràng! Cảm giác lúc này của Phong Quang giống khoái cảm mà hắn mang tới, cả người bồng bềnh trôi nổi, đến khi xong việc, đôi chân cô đã đứng không vững.

Cố Ngôn mặc đồ cho cô, lại ôm cô vào lòng, vẫn là nụ cười dịu dàng của ngày thường, giờ lại thêm vào chút tà khí:

"Xem ra biểu hiện của thần đã khiến Bệ hạ thấy vừa ý." Phong Quang trợn mắt hung hăng, đầu vùi vào lồng ngực của hắn, không còn muốn ngước nhìn hắn nữa. Bộ dạng bướng bỉnh này của cô, đúng là hết sức đáng yêu.

Cố Ngôn hôn lên đỉnh đầu của cô, động tác nhẹ đến mức cô không cảm giác được, ánh mắt hắn dần dần trở nên ấm áp, bế cô dậy:

"Bệ hạ, thần đưa người về doanh trại."

"Không."

Cô nắm lấy áo trước ngực của hắn, vì cô cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nghe thấy giọng rầu rĩ, rất nhỏ như mèo kêu của cô.

Mắt Cố Ngôn dịu xuống:

"Bệ hạ không muốn về doanh trại?"

"Ta về như vậy... sẽ có người nói này nọ..."

Cô mà sợ người ta nói mới lạ, chỉ là cô cảm thấy mắc cỡ.

"Bệ hạ yên tâm, người là Nữ hoàng, dù người làm gì, cũng không ai dám ý kiến. Bệ hạ chọc ghẹo thần nhiều năm nay, có nghe ai nói gì chưa?"

Đúng đó, người dám nói này nọ giờ cũng đã không nói chuyện được nữa rồi.

Cô ngẩng đầu, mặt mơ hồ:

"Vương thúc, ta là minh quân, không dùng quyền ép người."

Cố Ngôn nói lạnh nhạt:

"Lúc Bệ hạ nói nạp thần làm Hoàng phu, ngày nào cũng nhắc thần bốn chữ lệnh quân khó cãi."

Phong Quang ngại ngùng chuyển ánh mắt, cô nói không lại hắn. Nghĩ thôi cũng biết, mọi người nhìn thấy Khiêm vương bế cô về, biết bao nhiêu người há mồm nhìn theo. Mà sau khi Lam Thính Dung kinh ngạc, lại vui mừng thầm. Vì trốn tránh hôn ước của Nữ hoàng, hắn ta ở biên cương đã vài năm, giờ thấy tình trạng Nữ hoàng và Khiêm vương, chỉ e là Khiêm vương cũng mong có thể hủy hôn ước này.

Mộ Lương lại nói bình thản:

"Không biết tự trọng."

Hạ Phong Nhã đứng kế bên ngẩng đầu nhìn:

"Ngươi biết gì chứ, đây là chiều hướng phát triển tất yếu!"

Từng thấy sự hung tàn của Cố Ngôn, Hạ Phong Nhã có trực giác, Phong Quang không trốn thoát được. tục mấy hôm Phong Quang trốn trong lều của mình không gặp khách. Từ hôm động tình bên hồ nước, mỗi khi Cố Ngôn gặp riêng cô đều như ngựa hoang tháo dây cương. Tuy nói là nam nhân ở phương diện đó kỹ thuật rất tốt sẽ khiến nữ nhân rất thoải mái, nhưng sau khi hưởng thụ cô sẽ gánh vác không nổi hậu quả.

Đau lưng, đau chân, còn thấy ánh mắt mập mờ của mọi người. Điều khiển cô không thể chấp nhận đó là ánh mắt của họ rõ ràng nói lên Bệ hạ bị Khiêm vương ăn sạch rồi, rõ ràng cô mới là Bệ hạ, vậy đương nhiên cô ăn sạch Cố Ngôn mới đúng chứ!

Nói tóm lại, sau một thời gian phóng túng, có sự quấy nhiễu trên tinh thần và thể xác, cô quyết định thanh tâm quả dục một thời gian. Thậm chí cô còn bảo Tiểu Ngã tìm về cho cô một xâu tràng hạt.

Khi Cố Ngôn đến tìm cô, nhìn thấy cô khoanh chân ngồi trên giường, tràng hạt trong tay từ từ xoay chuyện, nhắm mắt lại với bộ dạng lánh xa trần thế. Cố Ngôn cười nói:

"Bệ hạ, đây là đang diễn trò gì?"

"A Di Đà Phật."

Cô mở mắt ra, ánh mắt xa xăm, như không nhìn thấy bất cứ sự vật gì.

Cô đang nhìn vật vượt ra ngoài với thế giới, nói trắng ra, cũng chỉ là ánh mắt đơ, hai mắt trống rỗng:

"Dạo này, ta đọc vài quyền sách Phật, cảm thấy thế giới quá nhiều mê chướng, muốn thanh tịnh tu dưỡng một thời gian, đợi đến khi lĩnh hội được chính là lúc tỉnh thần thăng hoa."

Đợi đến lúc lĩnh hội, vậy cách xuất gia không xa rồi. Thật ra Phong Quang cũng không biết những lời đó có ý nghĩa gì, cô chỉ biết nói như vậy nghe có vẻ rất cao siêu.

Cố Ngôn gọi: "Tiểu Ngã."

"Dạ, Vương gia."

Tiểu Ngã ngoài của nghe tiếng lập tức chạy vào. Hắn mỉm cười, vô hại mà rất mê người:

"Bệ hạ thanh tâm quả dục muốn tu Phật, vậy thịt mặn trong cơm đều bỏ đi, mấy hôm nay, Bệ hạ ăn chay."

Tiểu Ngã ngẩng đầu dè dặt, nhìn Phong Quang: "Dạ thưa Vương gia."

Tràng hạt của Phong Quang ném sang hướng Cố Ngôn, Cố Ngôn nghiêng người, tràng hạt đó rơi trên mặt đất. Hắn giả bộ kinh ngạc nói:

"Bệ hạ lại không muốn tu Phật sao?" "Cố Ngôn! Ngươi đáng ghét!"

Phong Quang tức giận đứng trên giường, bộ dạng thoát tục lúc nãy biến mất, cô gào lên:

"Không cho ta ăn thịt tức là muốn giết ta sao?"

"Có cần thần mời một vị đại sư tới thuyết giáo người tu Phật không ăn mặn không?"

"Có rượu thịt cứ ăn, Phật tổ trong lòng, không liên quan gì!"

"Bệ hạ nói đúng, có hòa thượng uống rượu ăn thịt thì sẽ có hòa thượng tìm vui trong thanh lâu."

Thôi rồi, vào tròng của hắn rồi! Phong Quang nhịn đỏ mặt, không tìm được lời phản bác, chỉ có thể ra sức giẫãm chân hừ một tiếng để biểu thị mình không phục. Tiểu Ngã nhìn thấy cảnh này, âm thầm đi ra khỏi lều.

Bệ hạ và Vương gia đang ve vãn, nàng ta ở lại đây chẳng phải tự tìm phiền phức sao?

Cố Ngôn đến bên giường, nắm lấy chân mà cô đeo lắc:

"Bệ hạ không mang vớ, ra sức giẫãm chân như vậy, không đau sao? Thần nhớ, Bệ hạ rất sợ đau."

Hắn cười liên tục, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tình cảnh ngày đó trong nước cô cắn vai hắn kêu đau. Mặt Phong Quang đỏ ửng rồi lại trắng bệch, muốn rút chân ra nhưng không thành công, cô mắc cỡ nói:

"Người là đồ quỷ háo sắc!"

"Bệ hạ mắng thần cũng không sao, huống chỉ, đây là tình thú giữa trai gái."

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, cho người ta thấy được một sự dịu dàng mà thường ngày hắn không hé lộ. Phong Quang đơ người, thầm nghĩ chẳng lẽ hẳn thích mình thật sao?

Cô ngại ngùng nói: "Cố Ngôn, có phải người thích ta rồi không?"

Hắn điểm đạm nói: "Chắc là vậy."

Đúng vậy, hắn thật sự thích làm thịt cô.

*********

(1) Man show: Chỉ đàn ông bề ngoài lạnh lùng, bên trong cuồng nhiệt. [Hay còn gọi là kiểu người Tsundere ngoài lạnh trong ấm]
Bình Luận (0)
Comment