Quyển 7 - Chương 16: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 16: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 16: Công lược nhiếp chính vương
Phong Quang bĩu môi, cái gì là đại khái đúng, đây là đáp án gì? Thích là thích, không thích là không thích, còn đại khái à? Tuy giờ họ đúng là duy trì quan hệ da thịt, nhưng đối với Phong Quang có thể ngủ với nam nhân khó ngủ này đã có tiến bộ rất lớn rồi, hạ gục hắn chỉ là chuyện nay mai!
Cô cử động chân đang bị hắn nắm lấy:
"Ta nói này, người định khi nào mới buông ta ra?"
"Bệ hạ, người sai rồi."
Hắn than thở, vì hắn không định buông cô ra mà khẽ nâng chân cô lên. Phong Quang liền mất đi thăng bằng ngã về phía sau, nhưng chưa ngã xuống giường, lưng cô đã được hắn đưa tay ôm lấy, siết chặt. Nam nhân đó đè lên người cô.
Phong Quang cảm thấy không ổn:
"Cố, Cố Ngôn, trời tối rồi, ta cần nghỉ ngơi!"
Nên cô không muốn hai người vận động quấn lấy nhau đâu! Cố Ngôn cúi đầu, hôn lên giữa mày cô:
"Chẳng phải thần đang nghỉ ngơi cùng Bệ hạ sao?"
"Ta nói là ta nghỉ ngơi một mình!"
"Đêm dài, nghỉ ngơi một mình buồn lắm. Hơn nữa, Bệ hạ cơ thể yếu, ngủ hay bị lạnh chân, có thần đây, Bệ hạ có thể ngủ ngon hơn."
Đợi đã, sao hắn biết cô ngủ bị lạnh chân chứ!? Không đúng, giờ cái cô nên quan tâm là vấn đề khác! Hai tay Phong Quang chống ở ngực hắn, khó khăn chống đỡ hắn trực tiếp đè lên:
"Giờ thời tiết nóng vậy, ta không cần người khác làm ấm chăn cho ta!"
"Bệ hạ đừng ngại, giờ có thể tập làm quen trước, đến khi trời lạnh, tự nhiên sẽ cảm thấy muốn sao được vậy."
Muốn sao được vậy không phải dùng vậy đâu! Phong Quang nhìn ánh mắt tà tứ của hắn, liền biết muốn sao được vậy mà hắn nói là việc xô ngã cô.
Cô nghiến răng:
"Ta là quân, người là thần, chỉ có đạo lý ta lâm hạnh người, đâu ra đạo lý người cố đẩy ta!?"
"Cố đẩy?"
Cố Ngôn cười: "Bệ hạ đúng là biết nói đùa. Mười mấy năm nay Bệ hạ ngày nào cũng cám dỗ thần, giờ thần kiên quyết hồi báo cho Bệ hạ, Bệ hạ lại muốn rút lui à?m"
Tiếng cười giòn giã của hắn khiến Phong Quang rùng mình, hai tay không còn chống ngực hắn nữa, mà là che trước ngực mình, cô nói hết nước hết cái:
"Này... ta cảm thấy, mình nên thoát tục một chút, đừng để mỗi lần gặp mặt đều có ý nghĩ thô tục muốn ngủ với nhau, vậy không được."
Hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ, dường như đang thực sự cân nhắc lời cô nói, nhưng phút chốc, hắn lại cười nói:
"Nhưng thần là người thô tục mà."
Đừng nói đùa nhé! Nam nhân tuấn mỹ như tiên giáng trần này mà là người thô tục, vậy bọn người xấu xí mặt rỗ lỗ chỗ biết sống sao đây!
Phong Quang không ngờ hắn cũng có lúc mặt dày như vậy, cô ngây người một lúc lâu rồi mới trả lời. Nhưng giờ Cố Ngôn đang gặm cổ cô, mà tay hắn đang trượt vào trong áo cô, rất chính xác tìm thấy nơi mềm mại mà hắn thích, không mạnh không nhẹ xoa bóp nó. Phải mất rất lâu Phong Quang mới tìm lại lý trí đã tan rã của mình:
"Cố Ngôn... ta cảm thấy... ta cảm thấy mình nên nói chuyện tình cảm trước, rồi... rồi mới đến chuyện thân mật như vậy... ví dụ như là, như là đợi người yêu ta trước..."
Cố Ngôn liếm bên cổ cô, đôi mắt nhuộm màu tình dục, tình ý quấn quýt trong đó rất mê hoặc lòng người, nhưng tiếc là Phong Quang nhìn không thấy sự dịu dàng tột cùng trong đáy mắt hắn. Hắn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng trầm bổng:
"Chẳng lẽ Bệ hạ không biết là yêu đều là làm mà ra à?"
Phong Quang òa lên khóc:
"Cố Ngôn, ta nhìn lầm người rồi! Thì ra người cũng là nam nhân dùng thân dưới suy nghĩt."
"Bệ hạ..."
"Người đừng chạm ta! Người và bọn nam nhân khác đều giống nhau!"
Cô thét lên, còn thực sự nặn ra mấy giọt nước mắt. Cố Ngôn thở dài bất đắc dĩ, rút tay trong áo cô ra.
Hắn ngồi dậy, lại dùng ngón tay thon dài của mình giúp cô lau nước mắt, dùng giọng buồn nhất nói:
"Vì muốn thần không chạm Bệ hạ nữa, mà Người cố nặn ra những giọt Đương nhiên đáng! Mấy hôm trước bị hắn giày vò rã người, giờ cô vẫn còn sợi
Cô nghiêm mặt, khóe mắt vẫn còn ướt, đúng là khiến người ta thấy vẻ đẹp cố chấp khác lạ:
"Lúc ta nói không muốn tức là không muốn, người không thể ép ta! Càng huống chỉ, người không thích ta, sao cứ muốn ngủ với ta hàng ngày chứ. Thiếu nữ nhân, người cứ quơ tay chẳng phải có cả nắm sao?" Nếu hắn đi tìm nữ nhân khác, chắc chắn cô sẽ nổi giận với hắn.
Đôi mắt của Cố Ngôn trầm tĩnh như hồ nước yên ả, sâu không thấy đáy, nhưng lại mang theo sức hút chí mạng:
"Phong Quang, ta yêu nàng mà."
Phong Quang đứng người, một lúc sau mới phản ứng:
"Ai tin? Nói yêu ta lúc lên giường, người coi ta như con nít ba tuổi à?"
Cô đá hắn một cái, kỳ lạ thay lần này hắn không né. Ánh mắt Cố Ngôn lay động gợn sóng, cảm thấy đau đầu, sờ đầu cô nói:
"Nàng không phải trẻ con ba tuổi."
Cô ngốc hơn trẻ con ba tuổi. Khó khăn lắm hắn mới nói lời thật lòng mà cô lại không tin. Đúng đó, Nhiếp Chính Vương cũng không thử nghĩ xem. Ngày trước thái độ của người luôn để phòng cô chọc ghẹo, luôn nghiêm túc theo phong cách đạo quân thần. Giờ thì thay đổi thái độ, đôi khi còn trêu ghẹo cô, lần nào nói chuyện cũng có thể khiến người ta tức chết.
Trong mắt Phong Quang, hẳn chính là đang xem cô như khỉ đột để đùa bởn, cô tin hắn mới lạ. Nhưng, tuy hắn cảm thấy cô ngốc, cũng cảm thấy là nếu không có mình, cô có thể giữ ngôi Hoàng đế này không quá ba năm là xong chuyện. Nhưng cô đúng là ngốc đến mức đi vào làm tổ trong tim hắn.
Nhìn gương mặt xinh xắn cùng thần thái đáng yêu của cô, Cổ Ngôn luôn muốn làm ra một cái túi biến cô thành nhỏ bé đựng vào trong để bên mình. Dù cho hắn tin là rất nhiều người vì ấn tượng đầu tiên về cô không tốt mà bỏ qua cơ hội thích cô. Nhưng hắn cũng không đảm bảo, trên thế gian này sẽ có người có thẩm mỹ như hắn, phát hiện ra cái kho báu "Phong Quang" này.
Rất may, nam nhân như vậy đã bị hắn dẹp sạch gần hết. Phong Quang nhìn mắt hắn thâm thúy, giác quan thứ sáu nói cô biết tình hình lúc này có chút nguy hiểm, cô kéo một lọn tóc hắn:
"Người đang suy nghĩ gì đó?"
Chẳng lẽ đang toan tính nôi Hnàna đế của â2 Cố Ngôn cười vì sự cảnh giác của cô đối với hắn, ngón tay sờ nhẹ chóp mũi của cô:
"Đương nhiên là đang đánh chủ ý lên người Bệ hạ."
Cảnh giác hơn thì đã sao? Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là hắn thôi. Nào ngờ trong lòng Phong Quang nghĩ là Được lắm, tên nam nhân ăn cô sạch sẽ này, quả nhiên là đang rình rập ngôi Hoàng đế của cô!
"Tên nam nhân vô lương tâm này!"
Cô ra sức nắm tóc hắn, Cố Ngôn cúi đầu trong vô thức, cô cắn lên cổ hắn. Cô cắn không mạnh nhưng cũng khiến người ta cảm thấy đau.
Cố Ngôn sờ nhẹ vào đỉnh đầu cô, còn nói trong hưởng thụ:
"Bệ hạ, cẩn thận răng của người."
Hắn không phát điên, cô cũng cảm thấy không ý nghĩa gì, thả miệng ra rồi nhìn vào dấu răng ở cổ hắn.
Cô bỗng nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này là thích bị ngược đãi?