Quyển 7 - Chương 17: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 17: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 17: Công lược nhiếp chính vương
Phong Quang đang nghĩ nên cắn thêm một cái nữa xem Cố Ngôn có phải tên thích bị ngược đãi hay không thì ngoài lều vang lên tiếng hô lo lắng của Tiểu Ngã: "Bệ hạ, công chúa mất tích rồi!"
Cô phản ứng bình thản: "Công chúa mất tích thì mất tích thôi."
Dù gì không lâu sau, Phong Nhã cũng được một hoàng tử nước địch - chính là một trong số những nam sủng của cô ta đưa về. Tuy Phong Quang không làm theo kịch bản, sẽ dẫn đến nhiều hiệu ứng hồ điệp nhưng nữ chủ và các nam sủng rồi cũng sẽ gặp nhau, rồi trải qua mối tình yêu đương cuồng nhiệt vào sinh ra tử. Ví dụ như hoàng tử nước địch này tên là Mộ Dung Huân, hắn vì nữ chính mà đen thuốc giải đến.
Cho nên, Phong Quang hoàn toàn không lo Phong Nhã xảy ra chuyện. Đợi đã, bên cạnh cô cũng có một nam nhân, biểu hiện của hắn quá điềm tĩnh hình như không bình thường lắm.
Phong Quang cau mày lại, nắm tay Cố Ngôn liền khẩn trương nói:
"Vương thúc, làm sao đây? Phong Nhã mất tích rồi!"
Cố Ngôn: "..."
Bệ hạ, diễn xuất của nàng thật không thật tâm.
Thật tâm gì chứ, giả tạo là được rồi! Như nhìn ra được ánh mắt đang chê cô diễn xuất vụng về của Cố Ngôn, Phong Quang mặt không đỏ tim không nhanh, không chút ngượng ngùng nói:
"Vương thúc, ta nói Phong Nhã mất tích rồi."
"Lam tướng quân sẽ phải người đi tìm." Cố Ngôn mỉm cười.
"Vương thúc không sốt ruột?"
"Bệ hạ là tỷ tỷ ruột của công chúa, đương thần sẽ không thể sốt ruột như Bệ hạ."
Phong Quang nghiêng đầu:
"Cố Ngôn, người không thích Phong Nhã sao?"
Cố Ngôn chạnh lòng, giọng cứng nhắc hỏi:
"Bệ hạ sao lại nghĩ như vậy?" Vì ngươi là nam phụ! Đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân này.
Phong Quang suy nghĩ một hồi, nói:
"Một năm trước, ta thấy người sờ đầu Phong Nhã. Lúc đó ta đứng xa nhưng nghe được người nói với Phong Nhã giữ cho tốt bí mật của hai người."
".. Lúc ấy Bệ hạ cũng ở đó?"
"Ừ." Cô gật đầu.
"Ngoài cái này, Bệ hạ còn thấy gì không?"
"Yên tâm đi, ta không biết bí mật của hai người là gì, ta chỉ là muốn dùng ké ôn tuyển trong phủ của người, nhưng không ngờ lại nhìn thấy người và Phong Nhã to nhỏ với nhau, nên sau đó ta về cung luôn."
Nghĩ lại lúc đó, cô cảm thán mình nỗ lực biết bao năm, vẫn không sánh bằng vòng hào quang của nữ chính, thật quá đau lòng.
Cố Ngôn đau lòng mới đúng, không ngờ mỗi lần Phong Quang kỳ lạ gán ghép hắn với Phong Nhã lại là vì cô lầm tưởng người hắn thích là Phong Nhã.
Trời đất có thể chứng giám, hắn đếm đầu ngón tay xem cô đã lớn bao nhiêu, nhiều năm trước, hắn thậm chí cảm thấy mình thích cô bé này là biến thái. Việc này khiến hắn luôn tự vấn lương tâm mình. Được rồi, câu cuối là giả, lương tâm là gì chứ? Cố Ngôn chưa từng có thứ này.
Hắn nói:
"Bệ hạ nghĩ thần thích công chúa?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ta chưa từng thấy người chủ động sờ đầu người khác."
"Thần sờ đầu Bệ hạ không nhiều sao?"
Hắn nắm cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nói nhỏ:
"Huống hồ, không chỉ là đầu, toàn thân của Bệ hạ thần đều sờ hết rồi."
Mặt Phong Quang đỏ bừng, tức giận nói:
"Vậy bí mật người nói là gì? Một nam một nữ lại có bí mật không cho người ta biết được, chẳng lẽ người muốn nói ta biết Phong Nhã là nam sao?"
"Người suy nghĩ vớ vẩn gì đó."
Cố Ngôn bỗng buồn lòng, hắn không biết giải thích sao về "bí mật" đó, nhưng Cố Ngôn là ai? Hắn là Khiêm vương, là Nhiếp Chính Vương danh tiếng lẫy lừng, trước giờ hắn chưa từng bị bắt bí:
"Bệ hạ muốn biết bí mật đó thật sao?"
"Người tình nguyện nói ta biết?"
"Sao lại không thể nói với Bệ hạ?" "Chắc Bệ hạ nhớ tình cảnh lúc đó, công chúa ngồi trên mặt đất." Phong Quang nhớ lại tình cảnh hôm đó, gật đầu không chút do dự: "Đúng, Phong Nhã ngồi trên mặt đất."
"Lúc đó, công chúa tới quỳ thủy(1), làm bẩn quần áo, người ngồi đó là để thần không nhìn thấy áo quần nhiễm đỏ của người."
Cố Ngôn không mắc cỡ, nói dối không chớp mắt:
"Nhưng thần vẫn phát hiện ra, sau đó để công chúa không khó xử, thần liền nói đây là bí mật của hai chúng ta."
Lý do này ngoài sức tưởng tượng của Phong Quang, cô tỏ vẻ nghỉ ngờ: "Thật sao?"
Cố Ngôn nói: "Thần không có lý do gì để lừa Bệ hạ."
Nhưng rõ ràng đây là lý do kỳ lạ, nhưng nghe hắn nói xong, cô lại có cảm giác có thể tin tưởng hẳn! Phong Quang cắn móng tay cái của mình vẫn nghi ngờ nói:
"Thật kỳ lạ, Cố Ngôn, ta cảm thấy nếu người muốn lừa ta, nói không chừng ta cũng sẽ tin."
Cố Ngôn cười:
"Đó là vinh hạnh của thần."
"Ta không phải đang khen người!"
"Dù sao đi nữa, đây cũng là sự khẳng định cho năng lực của thần."
Trước mặt cô, hắn dường như rất tự nhiên phóng khoáng. Cô có thể tiếp nhận hắn ở mọi khía cạnh, dù cho là khía cạnh mặt dày.
Phong Quang bĩu môi, lại nói bằng giọng điệu khó tin:
"Vậy ta hỏi người, có phải người rất rành đối với việc tới quỳ thủy của nữ nhân?"
Hắn tự sờ mũi:
"Cũng không rành lắm, chỉ là thần có đọc sơ qua mấy quyển sách."
Không, hắn rất rành. Nữ tử cứ mỗi tháng đều có quy luật tới quỳ thủy một lần, nhưng cơ thể cô yếu đuối lại khá lạ thường, ngày đến không chuẩn, có khi còn đau bụng. Trong thức ăn của cô không thể có thực phẩm mang tính hàn, nước đường đỏ tuy có tác dụng nhưng cũng không lớn, nên mỗi khi cô tới quỳ thủy, hắn sẽ lựa chọn truyền nội lực cho cô... Và đương nhiên, những chuyện này cô đều không biết.
Nghĩ lại mình chỉ thích đọc Xuân Cung Đồ và văn đồi trụy, Phong Ouanda bái nhuịc nói: "Vương thúc đúng là đọc nhiều loại sách, khiến ta hổ thẹn."
"Thần đọc nhiều chút, Bệ hạ đọc ít chút, cũng đâu sao."
Nhưng cô cũng không tin lắm về chuyện của Hạ Phong Nhã: "Vương thúc, người đúng là không thích Phong Nhã?"
Cố Ngôn đưa tay đỡ trán:
"Thần chỉ đối đãi với công chúa như với vãn bối."
"Phong Nhã ngang hàng với ta, nhưng người xem muội ấy như vãn bối, vậy ta thì sao?"
Vật sở hữu. Cố Ngôn không có nói ra ba từ đó, hắn dùng nụ hôn bịt miệng cô lại, còn là một nụ hôn quấn quýt dịu dàng đến mức khiến trái tim thiếu nữ muốn bùng nổ. Hai bờ môi dây dưa triển miên, chỉ còn nghe tiếng hắn đang ra sức:
"Bệ hạ là người không ai có thể thay thế."
Vì câu nói này, Phong Quang đầu hàng, cuối cùng. cuối cùng cũng bị hắn đè lên người... Khụ khụ, chỉ tiết trong đó, không tiện cho người ngoài nghe.
Đã nói không được bị sắc đẹp cám dỗ rồi mà! Này... Cô tìm cớ cho sự thua kém của mình! Ngày hôm sau thức dậy, không lạ gì, bên cạnh cô vẫn là nam nhân không mặc đồ.
Phong Quang không hề bị giật mình, cô thậm chí có ảo giác, cô và Cố Ngôn đã bỏ qua giai đoạn nam nữ yêu đương trực tiếp đến giai đoạn cuộc sống phu thê rồi.
Tư thế ngủ của hắn thật lười biếng, tóc đen xõa ra nhưng không rối, trên khuôn mặt ôn hòa như ngọc của hắn điểm thêm vài nét tà khí. Tay hắn đặt nhẹ lên lưng cô, ôm cả người cô vào lòng.
Nếu ngủ chung giường với hắn, bất kể tỉnh dậy mấy lần, Phong Quang đều phát hiện mình được ôm chặt vào lòng.
Không biết sao, hôm nay nhìn hắn ngủ ngon giấc, cô không muốn làm trò gọi hắn thức giấc mà đầu vùi vào lồng ngực hắn. Cô thoải mái ti hí mắt rồi lại ngủ thêm một giấc nữa. Ngay lúc cô ngủ không lâu, tay đặt trên lưng cô của Cố Ngôn lại siết chặt hơn.
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Quỳ thủy: Kinh nguyệt