Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1411 - Quyển 31 - Chương 30: Công Lược Võ Lâm Minh Chủ

Quyển 31 - Chương 30: Công lược võ lâm minh chủ Quyển 31 - Chương 30: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 30: Công lược võ lâm minh chủ

Văn Các nhìn Thích Trường An nắm tay Phong Quang mà trố cả mắt. Nếu nói Thích Trường An tốt tính mà nguyện ý quan tâm chăm sóc Phong Quang nhiều hơn thì cũng không khó hiểu, vì dù sao hắn và Hạ Triều cũng là bạn tốt, nhưng cho dù có là thúc thúc ruột thì cũng không nên có hành động thân mật như vậy với cháu gái chứ!

"Thích minh chủ."

Văn Các đứng ra, nói khéo:

"Nam nữ thụ thụ bất thân..."

Phong Quang ngẩn ra, lập tức rút tay mình khỏi tay Thích Trường An, lại dịch sang bên cạnh một bước, khuôn mặt có chút nóng lên.

Thích Trường An lại cười,"Nam nữ thụ thụ bất thân là lễ pháp, chẳng qua, đối với một số người, những lời này không đáng để trở thành lý do cho những người khác can thiệp."

Người nào có thể không bị mấy chữ "nam nữ thụ thụ bất thân" này trói buộc?

Dĩ nhiên là người đã thành thân với nhau.

Phong Quang luôn cảm thấy mình không thông minh, nhưng hiện tại, trong nháy mắt cô đã hiểu ý của Thích Trường An, chẳng qua hiện tại cô tình nguyện mong mình không thông minh... để khỏi phải vội che mặt mình, không cho người khác thấy bản thân đã đỏ mặt! Văn Hiên cười,"Mong Thích minh chủ... chú ý chọn lời."

"Nếu Văn Hiên công tử đã nói thế, vậy lần sau nói chuyện, ta nghĩ mình sẽ chú ý nhiều hơn."

Thích Trường An lễ phép cười một chút, lại hết sức tự nhiên đi tới đứng bên cạnh Phong Quang. Tuy hắn Không sai, hắn bảo mình sẽ chú ý lời nói, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi. Văn Các nhìn Đại sư huynh của mình, lại nhìn sang Thích Trường An, hắn cảm thấy không khí lúc này có chút quái dị, chẳng qua đầu óc hắn vẫn kém hơn cả Phong Quang, muốn khiến hắn hiểu rõ chuyện này hắn cũng quá khó khăn. Hoa Nhan thì suy nghĩ một chút đã có thể nhìn ra hai ba phần.

"Thích minh chủ."

Hạ Triều dẫn theo một đám người đi tới,"Tin tưởng ngươi cũng nghe được tin tức Tam đệ tử của ta xảy ra chuyện, hiện tại ta hoài nghỉ có người hắc đạo trà trộn vào Tàng Binh Phủ, đang tra xét từng người, không biết Thích minh chủ có ý kiến gì không?" "Hạ huynh xử lý như vậy rất tốt."

Thích Trường An gật đầu, ôn hòa nói:

"Tàng Binh Phủ là địa bàn của Hạ huynh, loại chuyện tra xét người này hẳn do Hạ huynh xử lý là tốt nhất, không cần vì ta là minh chủ mà cần nghe theo ý kiến của ta, kinh nghiệm giang hồ của Hạ huynh còn nhiều hơn ta nữa đấy."

Thích Trường An này dù muốn khen người ta cũng khen đến mức không để lại dấu vết, có thể khiến người ta mặt mày hớn hở.

Vương Từ dù sao cũng là nữ nhân, tâm tư của bà tỉnh tế hơn Hạ Triều nhiều, cũng thấy được nhiều hơn. Bà vẫy tay, dịu dàng cười nói:

"Phong Quang, lại đây."

Phong Quang theo bản năng nhìn Thích Trường An, mới chậm rì rì đi tới bên cạnh Vương Từ.

Vương Từ nghĩ thầm, quả nhiên Thích Trường An không đứng cùng một chỗ với con gái bà, bà sẽ cảm thấy thuận mắt hơn.

Tôn Viễn Sơn trước nay vẫn là ngôi sao kiếm chuyện, ông ta không vui nói:

"Đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, minh chủ lại đến bây giờ mới tới, chắc hẳn đã bận xử lý đại sự quan trọng gì."

Lời này rõ là đang châm chọc.

Phong Quang trước nay vẫn không ưa lão già này, cô không nhịn được mà nói:

"Đúng vậy, Thích minh chủ trăm công ngàn việc, mỗi ngày đều phải mệt nhọc vì chuyện giang hồ, đâu giống một số người, ngày nào cũng chỉ biết hoài nghi cái này, Lại hoài nghỉ cái kia... đúng là tuổi già lú lẫn."

"Nhóc con, người nói ai tuổi già lú lẫn?" Tôn Viễn Sơn nổi giận.

Phong Quang không thèm nhìn Tôn Viễn Sơn, cô chỉ quay ra nhìn phong cảnh,"Ai tiếp lời thì chính là người đó."

Tôn Viễn Sơn: "Ngươi!"

"Được rồi, Tôn chưởng môn."

Ý cười trong đôi mắt đen nhánh của Thích Trường An không giảm, giọng nói bình thản cũng giống như đang nói đùa:

"Ông là một thế hệ chưởng môn, sao có thể chấp nhặt với một tiểu cô nương chứ? Chẳng lẽ ông còn muốn đánh một trận luận thắng thua với Phong Quang sao?" Vậy cũng phải xem cha mẹ cô có đồng ý hay không đã.

Tôn Viễn Sơn cũng không thật sự là hạng người ngu xuẩn, nếu không ông ta cũng chẳng thể ngồi lên vị trí chưởng môn. Ông ra hừ mũi một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì.

Đôi mắt sáng của Vương Từ mang ý cười,"Trọng điểm hôm nay là điều tra chuyện người hắc đạo xuất hiện trong Tàng Binh Phủ, chứ không phải đấu võ mồm. Tôn chưởng môn đã ý thức được điểm này, ta nghĩ chúng ta đã có thể tiếp tục nói chuyện chính sự."

Trong lòng Tôn Viễn Sơn lại tức khí, Vương Từ nói như vậy chẳng phải biến thành ông ta cố ý kiếm việc mà không chuyên tâm xử lý chính sự hay Sao.

Tôn Viễn Sơn liếc mắt nhìn Hạ Triều đang có sắc mặt không tốt, rốt cuộc vẫn chịu đựng cơn tức mà không quay ra cãi nhau với Vương Từ.

Hạ Triều nói với Thích Trường An:

"Lần điều tra này, ngoại trừ muốn tìm xem có ai dịch dung hay không thì còn phải hoàn toàn tra xét từng ngóc ngách trong Tàng Binh Phủ, bao gồm phòng cho khách."

"Ta hiểu rõ."

Hạ Triều chưa nói xong, Thích Trường An đã sáng tỏ:

"Việc điều tra nên đối xử bình đẳng, phòng ta dĩ nhiên cũng nên lục soát."

"Đa tạ minh chủ thông cảm."

Hạ Triều lại không thể không cảm thán một phen. Thích Trường An quả thật là người công chính không thiên vị, có hắn làm Minh chủ Võ Lâm, thật sự là may mắn của bạch đạo.

Phong Quang mở miệng hỏi:

"Cha, liệu đó có thể là Giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh hay không?"

"Lăng Cửu Sinh sao?"

Hạ Triều trầm ngâm,"Lăng Cửu Sinh người này, nghe nói cực kỳ am hiểu mấy loại võ công bàng môn tả đạo, cả thuật dịch dung, Súc cốt công(1)... mấy thứ hỗn tạp trong giang hồ đó hắn cũng đều biết. Nếu là hắn... thì việc Văn Đình dễ dàng bị đánh lén như vậy cũng liền rất dễ giải thích."

Lăng Cửu Sinh này có võ công quỷ quyệt, người từng gặp hay từng giao đấu với hắn đều đã chết cả, cho nên đến nay cũng không ai biết rốt cuộc hắn có dáng vẻ ra sao, từ đó cũng chứng minh, cho dù hắn không Tôn Viễn Sơn hừ hừ nói:

"Nếu thật sự là Giáo chủ Ma giáo tới thì tốt rồi. Hắn chỉ có một người, mà chúng ta người đông thế mạnh, hắn vừa xuất hiện thì cũng chỉ có đường chết."

"Nếu thật sự có người hắc đạo trà trộn vào, Tôn chưởng môn làm sao có thể xác định..."

Thích Trường An chậm rãi nói:

"Bọn họ chỉ có một người tới?"

Lời vừa nói ra, không chỉ Tôn Viễn Sơn, ngay cả những người khác cũng ngây ngẩn.

Quả thực, nếu có người trà trộn được vào Tàng Binh Phủ, vậy cũng có khả năng không chỉ một người tiến vào.

Mọi người nhất thời không nói gì, trong lòng cũng không nhẹ nhàng nổi, ngay cả Thích Trường An cũng vậy, ngày thường trên mặt hắn đều mang ba phần ý cười, nhưng hiện giờ lại có chút trầm trọng.

Phong Quang không tự chủ được mà tiến về phía hắn một bước, nhưng đã bị mẫu thân mình kéo tay lại.

Vương Từ lắc đầu với Phong Quang, thấp giọng nói:

"Sắp tới sẽ có một trận bão táp. Phong Quang, thận trọng mà đi."

Phong Quang hiểu rõ ý của mẫu thân, nếu hiện tại cô làm ra chuyện gì không hợp quy cũ, sẽ chỉ khơi mào cho những người khác dùng ngôn ngữ công kích Thích Trường An.

Cô chỉ có thể trông mong nhìn Thích Trường An cách đó không xa. Thích Trường An đã nhận ra ánh mắt cô, khi nhìn về phía cô, nụ cười mỉm của hắn lại hiện trên khuôn mặt.

*x+*xx*xx*xx*x***

(1) Súc cốt công: Thuật thu nhỏ kích thước cơ thể [bằng cách tự điều chỉnh xương], Thường được nhắc đến trong các tác phẩm võ hiệp, giang hồ.
Bình Luận (0)
Comment