Quyển 31 - Chương 31: Công lược võ lâm minh chủ
Quyển 31 - Chương 31: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 31: Công lược võ lâm minh chủ
Lúc này, các đệ tử đi điều tra đã trở lại, người dẫn đầu trình lên một thứ,"Sư phụ, đây là nhuyễn kiếm lục soát được phía sau hòn non bội!"
"Nhuyễn kiếm..."
Hạ Triều là chủ nhân Tàng Binh Phủ, chuyên môn của Tàng Binh Phủ chính là đúc binh khí, nên đối với loại binh khí ít thấy này, ông cũng có hiểu biết rất sâu,"Nhuyễn kiếm được xưng là vua của trăm loại lưỡi dao, không thích hợp chém và đâm, nhưng có thể cắt. Nó có thể dễ dàng cắt đứt mạch máu và dây chằng chỗ khớp xương, giết người bằng cách cắt đứt mạch ở cổ, lực sát thương rất mạnh, nhưng cách dùng thì rất khó. Vết thương trên người Văn Đình quả thực có thể do loại binh khí mỏng như cánh ve này tạo thành."
Thích Trường An nhìn về phía một nam tử trẻ tuổi trong đám người ở đây,"Thẩm công tử, nhờ ngươi xem."
Người trẻ tuổi họ Thẩm này chính là người của Thẩm gia "Châm Vàng". Bàn về hiểu biết binh khí, không ai có thể so được với Hạ Triều, nhưng nếu bàn về y độc, chắc chắn không ai có thể vượt trội hơn Thẩm gia "Châm Vàng".
"Trên thanh kiếm này... quả thực có độc."
Sau khi lấy ra một hộp gỗ, thả ong mật trong hộp ra, mà ong mật lại đậu trên thân kiếm, vị Thẩm công tử này liền đưa ra kết luận.
Văn Đình hôn mê bất tỉnh như vậy, nguyên nhân căn bản không phải vì vết thương tạo thành từ kiểm, mà là do hắn bị trúng độc.
Hạ Triều tại hỏi đệ tử kia,"Ngươi tìm được thanh kiếm này ở đâu?"
"Ở ngay sau hòn non bộ trên đường đi tới hậu hoa viên, đệ tử đã phát hiện ra thanh kiếm này tại đó."
Lại nói tiếp, việc phát hiện ra thanh kiếm này cũng là vừa khéo, thân kiếm bị lẫn trong bụi cỏ, nhưng vẫn phản chiếu ánh nắng, phát ra tuồng sáng nên mới để người đi tìm nhận thấy được.
"Đợi đã. "
Vương Từ tinh mắt nhìn thấy một điểm,"Trên chuôi kiếm này có phải có khắc chữ gì đó hay không?"
"Hửm?"
Hạ Triều vừa thấy, quả thật đúng là có chữ khắc, ông cầm lấy nhuyễn kiếm "Chữ khắc trên này... chính là chữ "Thích"..."
Thích?
Mọi người ở đây, chỉ có một người họ Thích.
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Thích Trường An, mang theo vẻ kinh ngạc.
"Không thể là hắn được!"
Phong Quang lập tức nói:
"Đây không phải kiếm của hắn. Nếu hắn thật sự là hung thủ, thì sao lại ném bừa hung khí có khắc tên mình trên mặt đất?"
Lời Phong Quang nói không sai.
Nhưng thấy Thích Trường An im lặng không nói gì, Phong Quang lại sốt ruột nhìn hắn,"Ngươi mau nói gì đó đi! Thanh kiếm này không phải của ngươi, đúng hay không?"
"Phong Quang nói rất đúng."
Ánh mắt Thích Trường An nhu hòa, khóe môi hắn cong lên, chậm rãi nói:
"Thanh kiếm này không phải của ta."
Những lời này của hắn cũng không phải để giải thích cho những người khác, chỉ là để nói với cô mà thôi.
Tôn Viễn Sơn nói:
"Không sai, không ai lại ném hung khí có khắc tên mình tùy tiện như thế cả. Theo ta được biết, khi đó Thích minh chủ và Văn Đình công tử cùng đi với nhau về phía hậu hoa viên, mà người cũng đi tới hậu hoa viên, còn có Văn Hiên công tử."
Hoa Nhan đứng ra nói:
"Ý của Tôn chưởng môn là, Văn Hiên công tử cố ý ném thanh kiếm này ở đó, là hắn đang đổ tội cho Thích minh chủ?"
"Ai biết được?"
Tôn Viễn Sơn chỉ thuần túy thích gây náo động, đối với sự căm phẫn của Hoa Nhan, ông ta căn bản không thèm để mắt.
Văn Hiên lại không vội biện giải cho mình.
"Không đúng."
Vương Từ nói:
"Văn Hiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Người thường phát hiện chứng cứ là hung khí có khắc tên rõ ràng như vậy, chúng ta cũng sẽ đương nhiên nghĩ rằng, hung thủ chân chính sẽ không vứt lại hung khí có khắc tên minh như thế. Dựa theo ý nghĩ này, người bị khắc tên lên chuỗi kiếm kia... có phải cũng chính là người thoát khỏi hiểm nghỉ an toàn nhất?"
Đoạn lời này của Vương Từ như mở ra đường sáng cho mọi người trong nháy mắt.
Phong Quang nóng nảy,"Mẹ, mẹ đang nói gì thế, Thích Trường An tuyệt đối không phải là người hại Tam sư huynh!"
"Phong Quang, trước khi có chứng cứ xác thực, hết thảy đều có khả năng."
Vương Từ xoa đầu Phong Quang. Trong mắt bà có ý than thở, cũng có bất đắc dĩ. Bà có thể nhìn ra, tình cảm hiện tại của Phong Quang đối với Thích Trường An đã trở nên đặc biệt. Ở trong mắt bà, đây cũng không phải một chuyện tốt.
"Thích Trường An, ngươi mau nói gì đi chứ!"
Phong Quang cuống quýt nói với Thích Trường An. Hiện giờ cô rất sốt ruột, một khi Thích Trường An bị xem là hung thủ, ở đây đều là một đám người có lòng riêng thích mua danh chuộc tiếng, bọn họ nhất định sẽ công kích tập thể Thích Trường An. Mà hung thủ chân chính, Giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh kia lại có thể thừa dịp hỗn loạn thoát ra ngoài.
Thích Trường An không nhanh không chậm cười nói:
"Phong Quang gấp như vậy làm gì?"
"Vô nghĩa!"
Phong Quang giậm chân,"Ngươi không thể xảy ra chuyện!"
Thích Trường An sung sướng cười, hắn nhẹ giọng nói:
"Đừng nóng vội, Hạ phu nhân nói không sai, trước khi có chứng xác thực, hết thảy đều có khả năng"
"Thì ra là thế..."
Cũng không biết Tôn Viễn Sơn nghĩ tới điều gì, ông ta rất có dũng khí nói ra mấy lời suy luận bừa bãi của bản thân,"Nhuyễn kiếm kỳ thật là do Thích Trường An vứt đi, hắn khắc tên mình trên thân kiếm trước, chính là để khiến chúng ta loại bỏ hiểm nghi về hắn. Võ công của Văn Đình công tử không thấp, lại có thể dễ dàng bị người ta đánh lén như vậy, hẳn là chính hắn cũng không ngờ, Thích Trường An, Thích đại minh chủ lại muốn lấy tính mạng của hắn."
"Này! Lão tặc, ông đang ảo tưởng ra cái gì thế!" lớn:
"Ông nói Thích Trường An muốn giết sư huynh ta, nhưng hắn và sư huynh ta không oán không thù, vì sao lại muốn làm như vậy?"
"Lý do sao, vậy thì cũng rất đơn giản."
Tôn Viễn Sơn vuốt râu trên cằm nói:
"Thích đại minh chủ của chúng ta thích Hạ đại tiểu thư Tàng Binh Phủ, nhưng Hạ đại tiểu thư lại chỉ thích Đại sư huynh nàng ta. Để có thể chiếm được tình cảm của mỹ nhân, Thích minh chủ chính trực vô tư của chúng ta liền nghĩ ra chiêu vu oan giá hoạ này, đến lúc đó Văn Hiên công tử trở thành hung thủ giết người, Hạ đại tiểu thư mắt cao hơn đầu đương nhiên cũng sẽ thay lòng đổi dạ. Rốt cuộc thì... Hạ đại tiểu thư vẫn chỉ là một tiểu cô nương không hiểu gì hết, nếu có thay lòng đổi dạ cũng là chuyện bình thường."
Phong Quang tức đến đỏ bừng mặt.
Bỗng nhiên, mọi người chỉ thấy một tia sáng lạnh, trường kiếm đã lao tới cọ sát qua cổ Tôn Viễn Sơn, rồi cắm phập vào cây cột trên đại điện.
Hóa ra Thích Trường An rút thanh kiếm này từ một đệ tử bên cạnh. Chỉ một động tác như nước chảy mây trôi đã khiến người ta không kịp nháy mắt.
Trên cổ Tôn Viễn Sơn rách một chút da, chảy một chút máu, mà mấy sợi tóc của ông ta cũng bị cắt rơi trên mặt đất. Tôn Viễn Sơn đã sợ đến mềm chân, có thể tưởng tượng được, chỉ cần kiếm kia lệch thêm một chút, ông ta đã đi đời rồi.
"Tôn chưởng môn..."
Thích Trường An vẫn đứng tại chỗ bất động, ý lạnh tràn ngập trong đôi mắt cười khiến người ta không thở nổi,"Mong ông chú ý đừng nói bậy, nếu không... ta sẽ không nhịn được mà khiến ông im lặng."
Thích Trường An tốt tính, nhưng không có nghĩa hắn không biết tức giận.
Tôn Viễn Sơn ngày thường đã khó ưa, hiện giờ Thích Trường An làm vậy, những người khác thật ra Lại cảm thấy không có gì không đúng cả. Không ít người đều muốn giáo huấn Tôn Viễn Sơn, nhưng đại đa số người ở đây đều không có thực lực và dũng khí để phá vỡ quy củ, có người mỉa mai, có người thầm khen tốt, còn Tôn Viễn Sơn vẫn không dám cử động chút nào.
Ông ta sợ chỉ cần mình vừa động một cái thì sẽ không nhịn được mà mềm chân quỳ sụp xuống.