Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1422 - Quyển 31 - Chương 41: Ngoại Truyện 1 (Thích Trường An)

Quyển 31 - Chương 41: Ngoại truyện 1 (Thích Trường An) Quyển 31 - Chương 41: Ngoại truyện 1 (Thích Trường An)Quyển 31 - Chương 41: Ngoại truyện 1 (Thích Trường An)

Mỗi một chuyện xưa đều sẽ phải có một kết cục, nhưng sự tình đã phát triển tới nước này, ngay cả Phong Quang cũng không đoán được kết cục sẽ ra sao.

Sau khi thành thân với Thích Trường An, cô đã cũng dọn tới Chính Nghĩa Sơn Trang chính thức trở thành minh chủ phu nhân. Về sau, nghe người trong Tàng Binh Phủ truyền đến tin tức, vào một ngày, Hoa Nhan nói muốn đi xa hơn để ngắm nhìn thế giới nên đã một mình thu dọn hành lý rời đi. Không ai biết cô ta đi đâu cả, nhưng Phong Quang có thể đoán được, Hoa Nhan sẽ gặp lại Lăng Cửu Sinh ở một nơi nào đó.

Thuyền đi tới Quan Tiên Đảo ngừng lại ở bến đò đúng ngày mười lăm tháng tám, ngoại trừ người được chọn tham dự Chỉ Qua đại chiến của hai bên hắc đạo và bạch đạo, cũng chỉ những nhân tài có danh tiếng nhất định trong giang hồ mới có cơ hội bước lên thuyền này, tiến đến Quan Tiên Đảo xem chiến.

Cũng bởi vậy, Thích Trường An và Lăng Cửu Sinh lại lần nữa gặp nhau trên thuyền, hai người chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Hạ Triều nói:

"Nghe nói lần này người hắc đạo phái tới đều là hạng người ác độc, có thể đoán, trong lúc tỷ thí bọn họ sẽ không từ thủ đoạn."

"Một khi đã vậy."

Thích Trường An trầm ngâm nói:

"Chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn một chút."

Hạ Triều vốn không định lên thuyền, ông cũng không muốn đến hiện trường Chỉ Qua đại chiến, nhưng vết thương của Văn Đình vẫn chưa lành, mà trong bạch đạo lại không tìm ra người thay thế khác. Không còn cách nào, vì hoà bình của võ lâm, lúc này Hạ Triều chỉ có thể tự mình ra mặt, cùng Tiêu Bạch Thư, Tái Phi Phi trở thành ba tuyển thủ tham chiến đại diện cho bạch đạo.

Thích Trường An cũng không muốn để Hạ Triều tham chiến. Nếu có thể thì hắn đã tự mình thay thế cho vị trí của Văn Đình, nhưng điều này không được, vì Chỉ Qua đại chiến cấm người lãnh đạo hai bên hắc bạch tham gia tỷ thí vũ lực, cho nên hắn chỉ có thể tiêu tốn thời gian một ngày thuyết phục cha vợ dự thị.

Dĩ nhiên, người có thể lên thuyền tới Quan Tiên Đảo đều là nhân vật lớn võ công cao thâm trong chốn giang hồ, Phong Quang không thể lên cùng Phong Quang trong Tàng Binh Phủ chờ bọn họ thắng lợi trở về.

"Này, Thích minh chủ!"

Một tiếng gọi to đột nhiên truyền đến.

Thích Trường An xoay người nhìn lại, liền thấy một thanh niên cười phóng khoáng như ánh mặt trời chạy tới, mà đi theo bên cạnh người nam nhân này chính là Hoa Nhan đã một thời gian không thấy mặt.

"Tái Phi Phi..."

Thích Trường An lại nhìn Hoa Nhan,"Cả Hoa Nhan cô nương nữa."

Nam nhân có diện mạo hết sức tuấn dật tiêu sái này đúng là "Thủy Thượng Phi" Tái Phi Phi lâu nay hành tung vẫn luôn mơ hồ bất định.

Hạ Triều nói:

"Hóa ra vị này chính là Tái Phi Phi, Tái đại hiệp."

"Ôi, nhưng đừng xưng hô với ta như vậy, gọi ta Tái Phi Phi là được rồi."

Tái Phi Phi cười ha hả nói.

Tái Phi Phi cho tới nay vẫn cung cấp tin tức về người Ma giáo cho Thích Trường An, mà lúc trước Vương Từ và Phong Quang nhìn thấy Thích Trường An thả bồ câu đưa tin, cũng là vì Thích Trường An đang liên hệ tin tức với Tái Phi Phi mà thôi.

Hoa Nhan theo quy củ chào một tiếng "Cậu, Thích minh... không, là biểu tỷ phu, đã lâu không gặp."

Hạ Triều hỏi:

"Hoa Nhan, vì sao ngươi lại ở trên thuyền này?"

"Cháu... cháu xin Tái Phi Phi đưa lên."

Tái Phi Phi có khinh công trác tuyệt, hắn mang theo người bay lên cũng dễ như chơi, nên người canh gác trên thuyền căn bản không nhận thấy được.

Về chuyện trước đó Hoa Nhan kết bạn với Tái Phi Phi như thế nào thì không cần hỏi đến, Hạ Triều đã nhíu mày,"Ngươi tới đây làm gì?"

Lúc này Hoa Nhan ngượng ngùng xoắn xuýt không trả lời được.

Thích Trường An lại hiểu được, nhưng trước nay hắn không phải người lắm miệng, nên chỉ cười không nói.

Tái Phi Phi thấy không khí khác lạ, hắn sờ sờ mũi không biết có phải mình đã làm sai rồi hay không, lúc trước chỉ vì hắn thấy tiểu nha đầu này đáng thương, nên mới không nhịn được mà tiện thể dẫn nàng ta lên thuyền, chẳng aua hắn không đoán đước. Hoa Nhan sẽ là cháu aái a Ha Triều. Lúc này, Tái Phi Phi liếc mắt thấy được Tiêu Bạch Thư đi ngang qua cách đó không xa, hắn lấy lý do chào hỏi bạn cũ mà rời khỏi nơi có bầu không khí khác lạ này.

"Ê! Tiêu Bạch Thư!"

Tái Phi Phi chạy tới đặt tay lên vai Tiêu Bạch Thư, hắn thuận miệng hỏi:

"Sao vậy, bữa trưa vừa nãy ngươi ăn chưa no hả? Giờ lại cầm hai cái bánh bao..."

"Ta... trước đại chiến đương nhiên cần quý trọng thân thể."

Tiêu Bạch Thư trả lời có chút miễn cưỡng, hắn cũng không ôn chuyện tiếp với Tái Phi Phi mà gỡ tay hắn ra, trực tiếp đi từ trên boong vào khoang thuyền, trở về phòng mình.

Tái Phi Phi xoa cằm, đại khái là cảm thấy Tiêu Bạch Thư có chút kỳ quái.

Mất khoảng hai ngày, thuyền rốt cuộc cũng cập bến.

Ở giữa biển có một đảo nhỏ xanh mướt, sương mù trên biển dâng lên, giống như làn sương tiên lượn lờ vây quanh đảo. Trên đảo có đình đài lầu các sừng sững, thảm thực vật xanh um tươi tốt, hoa thơm chim hót, người bước lên đều nhất thời hoảng hốt tưởng mình đã bước vào tiên cảnh, cái tên Quan Tiên Đảo hẳn cũng do đây mà có.

Nghe nói trên Quan Tiên Đảo cất chứa vô số bí kíp võ công, mà ngay cả một người hầu bình thường trên đảo cũng mang tuyệt thế võ học, nhưng chính một Quan Tiên Đảo như vậy lại không nhập thế(1), càng không tham gia vào tranh đấu giữa bạch đạo và hắc đạo, chỉ khi đến kỳ hạn năm mươi năm một lần, đảo chủ Quan Tiên Đảo mới đứng ra làm trọng tài Chỉ Qua đại chiến.

Người tới đón tiếp hai đạo hắc bạch là quản sự của Quan Tiên Đảo. Quản sự đưa mọi người tới một đại điện có tên Thính Vũ Lâu, nơi này đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu tẩy trần cho mọi người.

Hoa Nhan tuy ngồi ở vị trí bên cạnh Hạ Triều, nhưng từ lúc nhìn thấy Lăng Cửu Sinh, cô ta đã không dời mắt được. Dĩ nhiên, thấy Hoa Nhan ở đây, Lăng Cửu Sinh cũng hơi ngừng lại một chút. Hắn không nghĩ tới Hoa Nhan sẽ xuất hiện ở đây, mà đúng như Phong Quang dự liệu, trong thời gian Hoa Nhan rời khỏi Tàng Binh Phủ, Hoa Nhan đã thật sự từng gặp gỡ Lăng Cửu Sinh.

Lăng Cửu Sinh thu mắt lại, hắn bưng chén rượu lên uống một ngụm, không nhìn ra được tâm tư của hắn đối với Hoa Nhan ra sao. Rượu uống cạn, nhưng vẫn không thấy Đảo chủ Quan Tiên Đảo xuất hiện, trong hắc đạo có người bắt đầu đặt câu hỏi,"Đảo chủ đâu? Sao vẫn không ra?"

"Chúng ta đã đợi sắp một canh giờ, đều chờ Chỉ Qua đại chiến nhanh bắt đầu để còn về nhà đó!"

Cũng có người hộ:

"Đảo chủ của các ngươi mãi không xuất hiện là có ý gì?"

"Các vị tạm thời đừng nóng nảy."

Ông lão quản sự cười hòa ái dễ gần,"Đảo chủ có chút việc bận, sợ là sẽ phải chờ thêm trong chốc lát. Trong lúc này, hay là mời các vị chiêm ngưỡng bảo vật của Quan Tiên Đảo chúng ta, được chứ?"

Bảo vật?

Hai chữ này khiến một đám người ngậm miệng. Mọi người đều biết, Quan Tiên Đảo không đơn giản là một môn phải, truyền thuyết về sự thần bí của Quan Tiên Đảo vẫn luôn truyền lưu trên giang hồ, ở nơi này bí kíp tuyệt thế võ công không ít, cũng không thiếu kỳ trân dị bảo.

Lão quản sự cười cười, ông vỗ tay mấy cái, liền lập tức có người hầu nâng ra mấy đồ vật, thuận tiện có thị nữ đổi lò đốt huân hương.

"Mời các vị xem."

Lão quản sự bước tới gần một thứ, đây là một viên ngọc thạch trắng lộng lẫy như sao trời, có kích cỡ như một quả trứng gà,"Đây là bạch ngọc dạ minh châu. Bạch ngọc dạ minh châu bên ngoài đã ít, nhưng ta dám nói, viên bạch ngọc dạ minh châu lớn nhất chỉ có ở Quan Tiên Đảo chúng ta."

*x+*xx*xx*xx*x***

(1) Không nhập thế: Có thể hiểu là không ra khỏi đảo, không can thiệp thế sự.
Bình Luận (0)
Comment