Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1423 - Quyển 31 - Chương 42: Ngoại Truyện 2 (Thích Trường An)

Quyển 31 - Chương 42: Ngoại truyện 2 (Thích Trường An) Quyển 31 - Chương 42: Ngoại truyện 2 (Thích Trường An)Quyển 31 - Chương 42: Ngoại truyện 2 (Thích Trường An)

Có thể vào Quan Tiên Đảo đều là một đám người biết hàng, không cần lão quản sự nhiều lời, bọn họ dĩ nhiên cũng biết viên bạch ngọc dạ minh châu này quý giá đến đâu.

Mắt Tái Phi Phi tỏa sáng, hắn đứng ra nói:

"Lão quản sự, có thể cho ta sờ một chút mở mang tầm mắt hay không?"

Tái Phi Phi yêu bảo vật, đây cũng là chuyện mọi người đều biết.

"Thật sự xin lỗi, bảo vật này chỉ có thể xem từ xa."

Lão quản sự lịch sự nói:

"Viên bạch ngọc dạ minh châu này là lễ vật mà đảo chủ chúng ta muốn tặng cho phu nhân đảo chủ, cho nên đặc biệt quý giá."

Tay cầm ly của Lăng Cửu Sinh khựng lại, hắn ngước mắt, trong giọng nói bình thản ít nhiều vẫn có chút ngoài ý liệu,"Đảo chủ đã thành thân?"

"Đảo chủ đã thành thân không lâu trước đây." Lão quản sự mặt mũi hiền lành nói.

Lăng Cửu Sinh lại rũ mắt,"Theo ta được biết, đảo chủ tính tình lạnh nhạt, cũng không thích tiếp xúc nhiều với người khác, sao lại đột nhiên thành thân?"

"Gặp được đúng người, cho dù thành thân ngay ngày đầu quen biết, cũng không phải không có khả năng."

Lão quản sự cười ha hả hỏi Lăng Cửu Sinh,"Lăng giáo chủ dường như có quen biết đảo chủ chúng ta?"

"Nhiều năm trước đã từng gặp mặt một lần."

Lăng Cửu Sinh chỉ nói một câu đơn giản, liền không nhiều lời nữa. Tái Phi Phi lại cân nhắc nói:

"Không đúng nha, chẳng phải vẫn nói người Quan Tiên Đảo đều không nhập thế sao? Giáo chủ Ma giáo làm thế nào mà gặp được đảo chủ?"

"Có lẽ..."

Hoa Nhan nói:

"Trước kia Lăng Cứu Sinh đã từng tới Quan Tiên Đảo?"

"Điều này lại càng không thể." năm mới để người ngoài tiến vào một lần, trừ phi Lăng Cửu Sinh hiện tại trên năm mươi tuổi, nếu không sao hắn có thể vào Quan Tiên Đảo được?"

"Ta... Ta đâu biết là vì sao chứ?"

Hoa Nhan cũng tức giận, cô nói:

"Nếu ngươi muốn biết, vậy tự mình đi hỏi Lăng Cửu Sinh đi."

Thích Trường An nấy giờ chưa lên tiếng bỗng nhiên cười nói:

"Không cần làm điều thừa.

"Thích minh chủ?" Tái Phi Phi nghi hoặc.

"Vấn đề nên có đáp án, rồi sẽ có đáp án."

Khóe môi Thích Trường An khẽ nhếch, hắn cầm một miếng điểm tâm lên, thấp giọng nói:

"Đây là điểm tâm Phong Quang thích nhất, đáng tiếc nàng không ở đây..."

Tái Phi Phi lầm bầm,"Không nghĩ tới Thích đại minh chủ lại quan tâm lưu luyến gia đình như vậy."

Lúc này, ông quản sự đứng giữa đại điện lại giới thiệu một bảo bối khác "Đây là bút tích của Đảo chủ tiền nhiệm chúng ta, trong những chữ này cất giấu kiếm chiêu mà lão Đảo chủ lưu lại. Cho đến nay, người có thể nhận đúng được kiếm chiêu trong đó cũng chỉ có Đảo chủ đương nhiệm của chúng ta, tức là nhi tử của lão Đảo chủ mà thôi."

"Chữ trong đây mạnh mẽ cứng cáp, lại ẩn chứa kiếm khí khó có thể nắm bắt được."

Tiêu Bạch Thư là người có trình độ, chỉ cần nhìn đã có thể nhận ra trong những chữ kia che giấu điều khác lạ. Lại có người hỏi:

"Thanh đao kia thì sao? Lại là bảo bối gì vậy?"

"Cây đao này sao?"

Lão quản sự lại tiến lên trước vài bước, ông nhìn cây đao đặt trên giá,"Đây là đồ vật không đáng giá tiền nhất trong những thứ này."

Sắc mặt Hạ Triều liền đen.

Thích Trường An khu một tiếng.

Ông quản sự nói thêm:

"Đương nhiên, tài nghệ đúc cây đao này rất cao siêu"

Sắc mặt Hạ Triều dịu lại một chút.

Ông quản sự tiếp tục nói: "Cây đao này tên là Thương Tuyết Đao, sắc bén vô cùng, cũng chém sắt như chém bùn. Nói cây đao này không đáng giá tiền, chỉ bởi vì chủ nhân của nó... là một người giang hồ có tên Tả Thủ Đao."

"Ngươi nói gì?"

Hạ Triều rèn ra nhiều binh khí như vậy nên ông chỉ nhớ rõ Thương Tuyết Đao do chính tay mình tạo ra, chứ cũng quên mất đã đem cho ai cây đao này, hiện giờ nhớ tới, ông lại càng kinh hãi,"Khi Tả Thủ Đao chết, đao của hắn cũng bặt tăm, vì sao nó lại ở Quan Tiên Đảo được?"

"Có lẽ là..."

Thích Trường An ưu nhã cắn điểm tâm trong tay, hẳn bình thản nói:

"Cái chết của Tả Thủ Đao có liên quan tới Quan Tiên Đảo?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều tĩnh lặng.

Người đầu tiên ý thức được điều bất ổn chính là Lăng Cửu Sinh, giữa mày hắn nhíu lại, bởi vì hắn đã nhận ra, trong giờ khắc hắn muốn đứng lên này, sức lực thân thể hắn cũng đang gấp rút cạn kiệt.

"Minh chủ... nơi này... Có độc..."

Thẩm công tử vịn tay vào bàn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cố sức nhắc nhở Thích Trường An.

Thích Trường An hết sức bình thản đặt điểm tâm chưa ăn xong trong tay xuống, lại tao nhã dùng khăn lau tay, động tác của hắn hết sức thong dong, nên khiến người nhìn động tác của hắn cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thu.

Trong đại điện, người có công lực không sâu đã mất hết sức lực gục xuống trên bàn, chỉ có đẳng cấp như Lăng Cửu Sinh, Hạ Triều mới còn có thể nỗ lực ngồi vững, nhưng sắc mặt họ cũng đều có chút tái nhợt.

Chỉ có Thích Trường An vẫn bình tĩnh không khác ngày thường, hắn nhẹ nhàng nói:

"Bánh hoa quế này quá ngọt."

"Tôi đã dặn người phòng bếp cố ý cho thêm gấp đôi đường."

Lão quản sự hòa ái giải thích một câu.

"Rất tốt."

Thích Trường An cười,"Bảo người phòng bếp làm nhiều hơn một chút, khi ta rời đảo sẽ mang đi."

Quản sự có tên Hư Ngôn cúi người,"Vâng, Đảo chủ."

"Thích... Thích Trường An... Ngươi thế mà lại..." Hạ Triều cố vịn tay vào bàn. Giống như những người khác, thể lực của ông cũng đang cạn kiệt rất nhanh, chỉ vì công lực của ông thâm hậu nên tốc độ cạn thể lực mới chậm hơn những người khác một chút. Hiện tại ông không thể tin nổi mà nhìn Thích Trường An, cho rằng những gì mình nhìn thấy, nghe thấy đều như một trò đùa.

Thích Trường An đứng lên, hắn có chậm rãi bước lên bậc thang, tới chủ vị trên đại điện. Đây chính là vị trí dành cho Đảo chủ Quan Tiên Đảo, hiện tại hắn ngồi lên cũng không có gì sai.

Vẻ mặt hắn ôn hòa, không khác gì với trước kia, ngay cả khi nhìn người khác, ánh mắt hắn cũng tràn ngập nhân ái cùng vô tư. Hắn cười cười,"Xin lỗi nhạc phụ đại nhân, chuyện ta có thân phận Đảo chủ Quan Tiên Đảo, tới bây giờ mới cho ngươi biết."

"Đảo chủ Quan Tiên Đảo..."

Người nói chuyện lúc này là Lăng Cửu Sinh,"Sao có thể... là ngươi."

So với vẻ không dám tin của Hạ Triều, tuy vẻ mặt của Lăng Cửu Sinh không hiện quá rõ, nhưng dường như cũng có thể nhìn ra được, hắn mới là người không thể tiếp nhận sự thật này nhất.

Ánh mắt Thích Trường An giống như bố thí mà nhìn về phía Lăng Cửu Sinh, hắn mỉm cười,"Đảo chủ Quan Tiên Đảo đúng là ta. Hoa thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt."

Vẻ mặt Lăng Cửu Sinh khựng lại, rốt cuộc cũng biến sắc.

"Ngươi biết ta vốn họ Hoa... Xem ra, ngươi thật sự là người năm đó."

Lăng Cửu Sinh cũng cười, không còn vẻ khí phách hăng hái, nhưng cũng chỉ hơi chua xót mà thôi.

Hoa Nhan cố tựa người vào bàn, cô ta mở to mắt, yếu ớt hỏi:

"Lăng Cửu Sinh... Ngươi họ Hoa, vậy là thế nào?"

Cô ta có dự cảm không tốt.

"Hoa Nhan cô nương vẫn chưa biết nhỉ?"

Thích Trường An tốt bụng giải thích cho Hoa Nhan,"Lăng giáo chủ vốn xuất thân từ Hoa gia Giang Nam, chỉ là về sau phụ thân hắn vứt bỏ mẫu thân hắn, lựa chọn bỏ nhà ra đi cùng một nữ tử khác, nên hắn mới đổi sang họ mẹ."

"Hoa gia Giang Nam..."

Hoa Nhan mở to hai mắt, suy đoán trong lòng khiến cô ta không muốn nghĩ tiếp vào lúc này.

Nhifng Thích Trường An lai muốn "làm viêc tết" tới cùno hắn mỉm cười, tiếp tục nói:

"Chính là Hoa gia của phụ thân Hoa Nhan cô nương đó. Nhiều năm trước đây, mẫu thân của Lăng giáo chủ uất ức thành bệnh mà chết, còn Lăng giáo chủ lại nhiễm bệnh hiểm nghèo, chính ta đã ra tay cứu hắn, thấy hắn tư chất không tệ nên ta còn dạy hắn mấy chiêu võ giang hầ."

Lăng Cửu Sinh nắm chặt tay, giọng hắn cũng lãnh đạm,"Nhưng ngươi lại đi không từ giã..."

"Ta còn có việc muốn làm, dù sao cũng không thể mang theo một kẻ dư thừa bên cạnh được."

Thích Trường An híp mắt cười. Năm đó hắn còn muốn trà trộn vào Chính Nghĩa Sơn Trang để lên làm Minh chủ Võ lâm.

Lăng Cửu Sinh trầm mặc.

Mười lăm năm trước, Lăng Cửu Sinh là một đứa trẻ bảy tuổi, phụ thân hắn mang theo tất cả gia sản bỏ trốn cùng một nữ nhân khác, mà mẫu thân hắn cũng rất nhanh nhiễm bệnh qua đời. Nếu không gặp được Thích Trường An, Lăng Cửu Sinh đã không sống nổi.

Lăng Cửu Sinh vẫn luôn nhớ rõ, đó là một mùa đông, ở một ngôi miếu đổ, hắn ngây ngốc quỳ gối bên cạnh thi thể mẫu thân. Khi gió tuyết bên ngoài càng thêm mạnh, một thiếu niên mang theo khí lạnh đi đến.

Thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, bạch y trên người tựa như còn trắng hơn tuyết ngoài kia. Tuổi hắn tuy không lớn, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú đã có phong thái quân tử.

Thiếu niên cười ôn hòa,"Hóa ra ở đây đã có người. Vị tiểu thiếu gia này, ngươi không ngại ta ở đây tránh tuyết một lúc chứ?"
Bình Luận (0)
Comment