Quyển 7 - Chương 23: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 23: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 23: Công lược nhiếp chính vương
Trong tẩm cung, chỉ còn lại Phong Quang và Tiền Tù, Cố Ngôn vừa đi, Phong Quang cũng cắn môi cố gắng không khóc thành tiếng. Tiền Tù nắm cằm của cô, ánh mắt nham hiểm.
Trong lúc Phong Quang nghĩ rằng ông ta muốn làm gì thì Tiền Tù bỗng buông cô ra, Phong Quang té xuống đất.
"Nghe cho rõ đây!" Tiền Tù dặn dò thuộc hạ:
"Bệ hạ sức khỏe không tốt, không thể ra khỏi tẩm cung, tất cả mọi người canh giữ cho tốt, đừng để người khác tới quấy rầy Bệ hạ."
Tất cả người còn lại cúi đầu: "Rõ."
Tiền Từ lạnh mặt rời khỏi, giờ trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Phong Quang.
Cô ngồi trên mặt đất, vừa mừng vì Tiền Tù không làm gì cô, vừa ôm đầu gối khóc thút thít, nức nở hỏi:
"Hệ thống chủ, kịch bản ngươi cho ta... không có... không có nói sẽ có đoạn bị ép cung mà..."
Hệ thống chủ lạnh lùng nói:
"Trong kịch bản cũng không nói là Cố Ngôn yêu Hạ Phong Quang."
Vì cô đến đây nên mọi thứ đều thay đổi. Phong Quang mệt mỏi nói:
"Hiệu ứng hồ điệp lớn vậy sao? Bắt đầu từ thế giới trước, tất cả kịch bản đều thoát ly nội dung..."
Nghĩ đến Tiết Nhiễm, cô lại có cảm giác đáng sợ về tương lại, nhưng hiện giờ, đôi mắt Thượng Đế của cô đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
"Ta từng nói, xin ký chủ tự nắm bắt khi hoàn thành nhiệm vụ."
Cảm giác này gần giống với với quảng cáo một món đồ trên tivi, trên góc còn in vài chữ to, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
"Hệ thống chủ... ta làm sao mới cứu được Cố Ngôn, ta không muốn hắn chết."
Không phải vì hắn là đối tượng nhiệm vụ, mà là cô không muốn hắn chết:
"Hắn vì ta... đâm mình hai nhát kiếm, ta cảm thấy... ta thích hắn..."
Vì bị thất bại nhiệm vụ ở thế giới trước nên Phong Quang đã chịu đả kích lớn, lại vì không sợ điểm tích lũy bị trừ về 0 điểm, nên trong thế giới này, cô luôn tỏ ra vô tâm. Dù cho lúc tích cực tán Cố Ngôn, cô cũng dùng biện pháp thô lỗ và đơn giản nhất, tức là luôn chọc ghẹo hắn, nói rất nhiều những lời ớn lạnh nhưng nếu nói là thật sự động lòng, thì chỉ có lúc này. Nghe lời của cô, Hệ thống chủ im lặng rất lâu, lát sau nói:
"Hắn sẽ không sao."
Phong Quang ngước mắt:
"Câu này của ngươi có ý gì?" Nhưng, Hệ thống chủ không dự tính sẽ trả lời cô.
Cô có chút khó chịu, người ta có Hệ thống có thể tùy ý treo máy, ngược hết nam nữ chủ, ngược lại đến phiên cô, dù muốn hỏi câu hỏi cũng phải chọn lúc Hệ thống chủ tâm trạng tốt, Hệ thống lạnh lùng đến mức khiến cô cảm giác bất lực.
Phong Quang bị nhốt trong tẩm cung hơn nửa tháng. Những ngày tháng này, cô vẫn có người hầu hạ nhưng thái giám và cung nữ bên cô đều bị đổi. Đương nhiên cô cũng không thể gặp đám Tiểu Ngã, dù muốn hỏi thăm Cố Ngôn như thế nào, cũng không ai trả lời cô. Nữ hoàng này, ngày xưa tiêu sái bao nhiêu thì hiện tại tủi nhục bấy nhiêu.
Một thái giám mặt lằng lơ đặt thức ăn xuống, sau khi cảm giác có ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm như mọi khi, hắn ta hỏi:
"Sao Bệ hạ cứ nhìn ta như vậy?"
Phong Quang cắn đũa một hồi, không ngờ hắn ta sẽ nói chuyện với mình:
"Ta cảm cảm thấy... nhìn người rất quen."
Hình như cô gặp qua hắn ta ở đâu, vài ngày trước cô đã muốn hỏi vấn đề này.
"Tiểu nhân tên là Tô Bích."
"A... chắc là cùng họ cùng tên thôi." Cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
"Chính là Tô Bích - người đã từng gặp Bệ hạ một lần."
Hắn nói:
"Lúc đó, tiểu nhân đứng kế bên Lam nhị công tử."
"Khụ khụ!"
Cô bị sặc, uống ngụm nước hồi lâu mới đỡ: "Ngươi nói ngươi chính là Tô Bích đó?"
"Tiểu nhân chính là Tô Bích đó." "Ngươi người người... ngươi là nam ư?"
"Đúng thế."
"Vậy ngươi và... ngươi và Lam Thính Vũ..."
Phong Quang nói lắp:
"Các ngươi há chẳng phải là. ."
"Long dương chỉ hảo hay là đoạn tụ, cho dù là cái nào cũng đều đúng cả."
Tô Bích cười tự nhiên nói:
"Chỉ có điều, tiểu nhân không hề thích Lam Nhị công tử mà thôi, tiếp cận hắn, chẳng qua cũng là vì nhiệm vụ."
Phong Quang từ từ bình tĩnh lại, cô do dự hỏi:
"Vậy ngươi là... có phải cũng là..."
"Từ nhỏ tiểu nhân đã thích nam nhân, điểm này thì Bệ hạ không cần nghỉ ngờ."
Phong Quang từng chịu sự soi sáng của văn hóa hiện đại nên tiếp nhận thiết lập này rất nhanh, nhưng có một chuyện cô không thể nào hiểu nổi:
"Tại sao ngươi phải làm việc cho Tiền Tù?"
"Không có tại sao cả, chỉ là phe của tiểu nhân và Bệ hạ khác nhau mà thôi.
Có lẽ ở trong mắt Bệ hạ, chúng tiểu nhân đều là loạn thần tặc tử, nhưng có lẽ đối với chúng tiểu nhân thì chính là lật đổ hôn quân, thay trời hành đạo."
Tô Bích nói rất khách quan, không có ai có thể phủ nhận hắn nói không đúng. Trên đời này, người thật sự mất trí, không có cảm giác về giá trị của bản thân thật ra không nhiều.
Có lúc cái gọi là nhân vật phản diện, cũng chỉ là vấn đề góc nhìn mà thôi. Phong Quang không thể không tán thành với câu nói này của Tô Bích, bởi vì bản thân cô cũng cho là như vậy.
Giống như cô trên danh nghĩa là nữ phụ nhưng từ đầu đến cuối cô đều cho rằng mình chính là nhân vật chính, cô bỗng có chút phiền muộn.
"Hoá ra ngươi là vì lý do này nên mới giúp Tiền Tù."
Cô thở dài, thẩm nghĩ thanh niên có triển vọng ở thời cổ đại này đúng là không ít, đầu tiên là Mộ Lương, giờ lại thêm Tô Bích này.
TâÂâ Bích thản nhiên nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ Bệ hạ thật sự cho rằng Tiền thống lĩnh là vì nguyên nhân này mới cướp Hoàng vị sao? Ông ta muốn cướp Hoàng vị, đương nhiên là bởi vì ông ta muốn làm Hoàng đế."
Phong Quang: "..."
Không phải ngươi nói là vì muốn lật đổ vị hôn quân là cô đây sao!? Vẻ mặt Tô Bích thản nhiên, không lộ ra chút biểu cảm nào, đại khái chính là vẻ mặt châm biếm đến cực điểm. Mặc dù hắn ta không có biểu cảm gì, nhưng rõ ràng chính là đang biểu đạt, ngươi ngu xuẩn đến nỗi khiến cho ta thờ ơ vô cảm rồi.
Cô lựa chọn bỏ qua đề tài này, quay lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn ta: "Tô Bích, có thể..."
"Không thể."
Cô còn chưa nói xong, Tô Bích đã biết cô muốn nói gì. Hắn ta ngắt lời cô:
"Ở cửa có rất nhiều ngự lâm quân canh gác, dù cho tiểu nhân có lòng giúp Bệ hạ, Bệ hạ cũng không ra được đâu."
Phong Quang chỉ là hỏi thử xem thôi, cô cũng biết muốn Tô Bích giúp cô chạy thoát ra ngoài là suy nghĩ hão huyền. Cô lại đổi câu hỏi khác:
"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết Cố Ngôn thế nào rồi không?"
"Khiêm Vương tuy bị nhốt trong đại lao, nhưng thương thế đã chuyển biến tốt rồi."
Cô lại hỏi: "Tiền Tù có hành hạ chàng ấy không?"
"Tiền thống lĩnh phải xử lý triều chính, không có nhiều thời gian như vậy."
Phong Quang thở phào nhẹ nhõm:
"Cố Ngôn không sao là tốt rồi."
"Bệ hạ lo lắng cho Khiêm Vương như vậy, sao không lo lắng cho mình trước đi?"
"Ta xảy ra chuyện thì không sao, nhưng Cố Ngôn không thể có chuyện gì được."
"Nếu như Tô Nhứ đến đây, Bệ hạ ngàn vạn lần không thể nói như vậy trước mặt nàng ta."
Cô nghỉ ngờ: "Tại sao?"
Tô Bích nói:
"Chỉ sợ Tô Nhứ cô nương nghe rồi, sẽ không nhịn được mượn tay Tiền Phong Quang dường như đã hiểu được điều gì đó:
"Ý ngươi là nói... bà đồng đó... khụ, Tô Nhứ cô nương đó thích Cố Ngôn à?"
Tô Bích gật đầu: "Đúng là như thế."
"Được lắm!"
Cô đập bàn đứng lên:
"Bà đồng đó không chỉ giúp Tiền Tù cướp Hoàng vị của ta, lại còn dám ngấp nghé nam nhân của ta!"
Tô Bích thầm nghĩ, có lẽ hôm nay có thể báo cáo nói cuối cùng Bệ hạ cũng trở nên dồi dào sinh khí rồi.