Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 150 - Quyển 7 - Chương 24: Công Lược Nhiếp Chính Vương

Quyển 7 - Chương 24: Công lược nhiếp chính vương Quyển 7 - Chương 24: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 24: Công lược nhiếp chính vương

Vừa nghĩ đến Tô Nhứ đó thích Cố Ngôn, lại nghĩ đến bây giờ mình không có ở bên cạnh hắn, Phong Quang hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sắp đến giờ Tý rồi, cô trằn trọc trở mình trên giường không ngủ được.

Trên thực tế, trong mấy ngày bị giam lỏng này, cô cũng ngủ không ngon giấc, chỉ sợ lại đột nhiên nhận được tin tức Cố Ngôn xảy ra chuyện. Đúng lúc cô nghĩ liệu bà đồng Tô Nhứ đó có mượn địa vị mà cố ý sàm sỡ Cố Ngôn không thì nghe thấy ở cửa sổ truyền đến tiếng động nhỏ xíu.

Phong Quang cẩn thận lắng nghe một lúc, sau khi chắc chắn không phải là ảo giác, cô vén chăn lên xuống giường, đi tới bên cửa sổ, lại suy nghĩ một lúc rồi mở cửa sổ ra.

Hai bóng người nhảy từ ngoài cửa sổ vào, Phong Quang bị dọa chưa kịp hô lên thì đã bị bịt lấy miệng rồi.

"Suyt!I"

Hạ Phong Nhã nhỏ giọng nói:

"Hoàng tỷ, im lặng, đừng để người bên ngoài nghe thấy."

Phong Quang gật đầu, Hạ Phong Nhã vừa buông tay ra, cô liền hỏi:

"Sao hai người lại đến đây?"

Người đi cùng với Hạ Phong Nhã chính là Mộ Lương.

Mộ Lương nói:

"Chúng tôi nhận được thư của Trấn Quốc Công, ngài ấy nói muốn chúng tôi cứu người ra ngoài trước, như vậy ngài ấy mới không còn kiêng kị gì mà đối phó với Tiền Tù."

"Trấn Quốc Công?"

"Đúng thế, Hoàng tỷ."

Hạ Phong Nhã nói:

"Lam Thính Dung đã dẫn quân đội dừng ở cổng thành, chỉ cần cứu được tỷ ra ngoài, huynh ấy sẽ nội ứng ngoại hợp với Trấn Quốc Công, đánh cho Tiền Tù trở tay không kịp."

Phong Quang vẫn chưa hiểu:

"Hai người thật sự không nhìn nhầm chứ, là Trấn Quốc Công mật báo tin tức cho mọi người à?"

Mộ Lương nói:

"Ðiina vầv sao thê2" Không đúng nha, Lam Càn xem trọng mạng Lam Thính Vũ như vậy, nên mới đồng ý hợp tác với Tiền Tù, sao lại đột nhiên lại báo tin cho mấy người Phong Nhã đến cứu cô? Phong Quang không hiểu, chẳng lẽ độc của Lam Thính Vũ đã giải được rồi, hoặc là lão ta muốn hy sinh Lam Thính Vũ?

"Hoàng tỷ tỷ đang nghĩ cái gì thế? Mau đi cùng bọn muội thôi."

Hạ Phong Nhã kéo tay Phong Quang.

"Ta không thể đi được." Phong Quang lắc đầu.

Phong Nhã rất không hiểu:

"Tại sao? Tiền Tù lòng lang dạ sói, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ giết tỷ mất."

Mộ Lương cũng nói:

"Bây giờ không phải là lúc người phô trương thanh thế, người có biết thật sự đến lúc cung biến, sẽ có bao nhiêu người chết không?" "Mộ Lương, khá lắm, ngươi lại có hiểu biết với cung biến nữa."

Phong Quang khen ngợi vỗ vai hắn. Mộ Lương ghét bỏ đẩy tay cô ra:

"Đừng tưởng là ta ngớ ngẩn. Mặc dù ta lăn lộn trong giang hồ, nhưng kiến thức bình thường vẫn phải có. Cung đình soán ngôi đoạt vị giống danh môn chính phái trong chốn võ lâm, rất nhiều người tranh đoạt chức môn chủ, đều là dùng máu tươi trải đường, chẳng qua chỉ là vì ham muốn cá nhân."

"Mộ Lương... hoá ra cũng có lúc huynh biết nói những lời nghiêm túc như vậy."

Lần này người cảm thán không phải là Phong Quang, mà là Hạ Phong Nhã.

Mộ Lương buồn bực trong lòng:

"Hai người đừng có tưởng ta là một người không có đầu óc, ngu sỉ được không hả?"

Bọn họ còn thật sự tưởng hắn ta là một kẻ ngốc không có đầu óc. Nhưng trong mắt người tình đều là Tây Thi, vì vậy trong mắt Hạ Phong Nhã, đây là điểm đáng yêu của Mộ Lương, nàng ta còn lâu mới chê hắn ta.

Không đúng, chuyện chính không phải là Mộ Lương có ngốc hay không, mà là phải dẫn Phong Quang đi! Phong Nhã hỏi Phong Quang:

"Hoàng tỷ, tại sao tỷ lại không chịu rời đi?"

"Nếu như ta rời đi, Cố Ngôn sẽ gặp nguy hiểm."

Phong Quang cố chấp nói: "Nhưng mà Hoàng tỷ, muội cảm thấy tình cảnh bây giờ của tỷ nguy hiểm hơn thúc ấy."

Hạ Phong Nhã chỉ cần nghĩ đến thái độ của Cố Ngôn đối với cô ta ngày hôm đó vào mấy năm trước, cô ta lại có trực giác, loại nam nhân giống như Cố Ngôn là người tuyệt đối không thể nào để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm được.

"Cố Ngôn chàng."

Phong Quang vừa nói ba chữ, cổ đã đau đớn, mất đi ý thức. Hạ Phong Nhã vội ôm lấy cô không để cô ngã xuống đất, giận dữ nhìn Mộ Lương nói:

"Huynh làm gì thế hả?"

"Muội quên câu cuối cùng trong thư viết cái gì rồi à?"

Câu cuối cùng trong thư viết: Nếu như Bệ hạ không đồng ý rời đi, đánh ngất người đưa đi.

Tối hôm đó, đại quân của Lam Thính Dung xông vào Hoàng cung, nội ứng ngoại hợp với quân đội của Lam Càn, đánh cho Tiền Tù trở tay không kịp. Tiền Tù nhớ tới con tin, vội vàng phái thuộc hạ đi bắt Nữ hoàng ra, nhưng rất đáng tiếc, đã không biết tung tích Nữ hoàng đâu rồi.

Tiền Tù bị thương, ông ta nấp ở sau lưng tử sĩ do mình bởi dưỡng, thâm độc hỏi:

"Lam Càn, ngươi không muốn tôn tử ngươi giữ được cái mạng à?"

Nói tới đây, sắc mặt Lam Càn cũng trở nên khó coi:

"Tiền Tù, nếu như ngươi giao thuốc giải ra, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng."

"Gia gia, Thính Vũ bị trúng độc ư?"

Lam Thính Dung chém ngã một tiểu binh liều lĩnh xông lên, vô cùng kinh ngạc. Trong lòng Lam Càn vô cùng sầu não.

Một canh giờ trước, lão ta nhận được một bức thư mới lựa chọn dẫn binh xông vào Hoàng cung vào giờ này. Lời viết trong thư không nhiều, nhưng cũng nói rất rõ ràng, nếu như lão ta không tiến vào cung, vậy cháu trai lớn của lão ta sẽ chết ở trong tay Tiền Tù.

Lão ta đúng là thương yêu Lam Thính Vũ, nhưng nếu thật sự phải cân nhắc đến người có thể làm cho huyết mạch của Trấn Quốc Công lớn mạnh thêm thì chỉ có Lam Thính Dung. Cho nên, lão ta sẽ không để cho Lam Thính Dung xảy ra chuyện.

Lam Càn lạnh giọng hỏi Lam Thính Dung:

¬^o cháu lai lưa chon dẫn bịnh vào cund vào lúc này?" Chuyện Nữ hoàng bị giam cầm, Tiền Tù giấu rất kỹ. Lam Thính Dung dừng một lát, nói:

"Cháu nhận được thư của gia gia gửi cho cháu, nói muốn nội ủng ngoại hợp vây đánh Tiền Tù mới về Đế Đô. Gia gia, bức thư đó..."

Lam Càn trầm mặt xuống, từ đầu chí cuối, lão ta chưa hề viết một bức thư nào cả.

Đội quân của Tiền Tù lần lượt tháo chạy, ông ta nhìn thấy người mình đã chết quá nửa, cố chịu đựng đau đớn nói:

"Lam Càn, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như ta chết, ta sẽ kéo Lam Thính Vũ chôn cùng!"

Lam Thính Dung nhìn về phía gia gia mình, hắn ta đang đợi câu trả lời của Lam Càn. Lam Càn không chút do dự nói:

"Dẹp loạn thần tặc tử, vốn dĩ là bổn phận của lão phu. Nếu như lão phu hy sinh Thính Vũ có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, có gì mà không đáng?"

Lam Thính Dung nắm chặt trường đao trong tay. Tiền Tù nghiên răng:

"Được lắm, Trấn Quốc Công không hổ là Trấn Quốc Công, máu lạnh khiến cho ta phải lau mắt mà nhìn!"

"Thính Dung, không cần do dự, những tên phản tặc này đều hành quyết ngay tại chỗ."

"Vâng."

Lam Thính Dung trầm giọng: "Gia gia."

Hắn ta giơ tay, binh sĩ phía sau nhất tề xông lên. Sắc mặt Lam Càn ngưng trọng, chẳng phải lão ta không muốn tha cho Tiền Tù cứu Thính Vũ nhưng trong cung đã xảy ra sự kiện đổ máu như vậy, muốn giấu người trong thiên hạ căn bản là không thể.

Nếu như không bắt được Tiền Tù, không cho người đời một câu trả lời, chỉ sợ qua mấy năm nữa, mười mấy năm nữa... con cháu của Trấn Quốc Công bọn họ cũng sẽ bị nói là loạn thần tặc tử, danh dự trăm năm của phủ Trấn Quốc Công, không thể hủy ở trong tay lão ta được.

Còn về Thính Vũ... Người viết thư nói có thuốc giải, tuy không biết là thật hay giả nhưng Lam Càn tự nói với mình, nếu như Thính Vũ không còn nữa, lão ta vẫn còn một đứa cháu đích tôn hữu dũng hữu mưu là Lam Thính Dung.

Thấy tình thế bất lợi, Tiền Tù biết mình chỉ còn một con đường chết. Bây giờ trong cung đã bị nhân mã của Trấn Quốc Công bao vây, ông ta một có ở đây nhưng ông ta vẫn còn một thẻ bài nữa. Dưới sự yểm hộ của tử sĩ, Tiền Tù từ từ rời khỏi vòng chiến.

Ông ta đi về phía thiên lao, dọc đường lại giết thêm mấy người. Trên người ông ta cũng có thêm vết thương mới nhưng không rảnh mà băng bó cầm máu, ông ta khó khăn đi đến thiên lao.

Thiên lao tối tăm, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Người chết trong này quá nhiều, vì vậy dần dần mọi người đều sẽ cảm thấy u ám đầy oán khí. Nếu như người bình thường ở đây một khoảng thời gian, sẽ vì tinh thần bị kiềm chế mà hoảng hốt, thần chỉ không rõ, thậm chí có kẻ còn muốn tự sát.

Nhưng chỉ có duy nhất nam nhân bị nhốt ở phòng giam trong cùng kia, bất cứ lúc nào cũng thanh nhã ung dung. Chẳng hạn như lúc này, hắn ra khỏi phòng giam, ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống trà.

Bàn ghế ở đây vốn dĩ để cho lính canh ngục dùng, nhưng mà những lính canh ngục kia bây giờ đều nằm trên mặt đất hết rồi.

Bọn họ mở trừng mắt, cổ vẹo thành một góc độ quỷ dị, không còn vết thương nào khác, người học võ đều có thể nhìn ra được, bọn họ đều là bị bẻ cổ bằng một đòn toi mạng.
Bình Luận (0)
Comment