Quyển 33 - Chương 11: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 11: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 11: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Cô và dượng lại cãi nhau, tôi còn lâu mới muốn tiếp tay làm việc xấu, cho nên tôi tới đây một mình."
Cô bé vừa nói vừa đặt ba lô nhỏ sau lưng mình xuống.
Người phục vụ lại hỏi:
"Cô và dượng của cô cãi nhau thì liên quan gì tới chuyện cô tiếp tay làm việc xấu?"
"Tôi không thể đi cùng cô tôi được, nếu không tôi sẽ bị dượng làm phiền chết."
Dường như nghĩ tới hình ảnh không tốt đẹp gì, cô bé lại ôm cánh tay run lập cập,"Tôi còn lâu mới giúp dượng ngốc xin tha thứ với cô tôi."
"Vậy hôm nay Lục tiểu thư nhỏ một mình tới đây, trên người có mang theo tiền không nhỉ?"
"Đương nhiên mang theo!"
Để chứng minh là mình có tiền, cô bé liền lục lọi ba lô một lúc, cuối cùng lấy ra một con heo đất, cô bé ôm heo đất tràn đầy đắc ý nói:
"Trong đây có rất nhiều rất nhiều tiền đó!"
"Được được được, Lục tiểu thư nhỏ mang theo tiền, vậy tôi liền lập tức mang bánh kem ra cho cô."
Nhân viên phục vụ kia tươi cười vui vẻ rời đi lấy bánh.
Phong Quang hỏi nhân viên phục vụ đứng gần mình,"Cô nhóc kia là ai? Cũng thật khí phách đấy."
"Chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ biết là một vị tiểu thư họ Lục thường xuyên đưa cô bé tới ăn bánh kem, Lục tiểu thư nói đây là cháu gái cô ấy, chúng tôi liền gọi cô bé là Lục tiểu thư nhỏ, kỳ thật trong con heo đất của cô bé này có thể có bao nhiêu tiền đây, chẳng qua chúng tôi đều biết cho dù cô bé không trả nổi, lần sau Lục tiểu thư tới cũng có thể trả hết."
"Hóa ra là vậy à..."
Phong Quang gật đầu, cũng chọn mấy phần bánh kem, nhân viên phục vụ rời đi trước.
Không lâu sau, lại có một người phụ nữ dáng vẻ thanh tú bước vào trong tiệm, cô ta nhìn thấy cô bé ngồi trong tiệm, đôi mắt sáng ngời,"Tiếu Tiếu, sao em lại ngồi một mình ở đây?"
Nghe được hai chữ "Tiếu Tiếu", Phong Quang khựng lại. "Em ngồi trong tiệm bánh kem đương nhiên là để ăn bánh kem rồi."
Cô bé cũng không ngẩng đầu, nói với vẻ đương nhiên.
Người phụ nữ kia ngồi xuống đối diện Tiếu Tiếu,"Hôm nay em lại rời nhà trẻ sớm như vậy, người lớn trong nhà sẽ rất lo."
"Cô giáo Từ, chuyện này cũng không thể trách em được nha, là chú bảo vệ ở cửa quá lơ là."
Hóa ra người phụ nữ này là cô giáo ở nhà trẻ của Tiếu Tiếu. Cô giáo này hơi bất ngờ:
"Lơ là gì cơ?"
Tiếu Tiếu kiêu ngạo nói:
"Em cho tiền lớp trưởng và lớp phó, bọn họ ở cổng trường giả bộ đánh nhau, chú bảo vệ vừa không chú ý, em liền nhanh chóng lẻn ra ngoài."
"Tiếu Tiếu..."
Cô giáo họ Từ cạn lời trong chốc lát, lại miễn cưỡng cười nói:
"Em thật sự quá thông minh, nhưng dù sao một mình em ở bên ngoài cũng không an toàn, hay là em nói cho cô biết số điện thoại của ba em, cô gọi ba em tới đây đón em được không?"
"Không cần."
"Tiếu Tiếu, em yên tâm, cô giáo sẽ không tố cáo chuyện em trốn khỏi nhà trẻ với ba em đâu, cô chẳng qua chỉ muốn ba em tới đây đón em, như vậy cô mới có thể yên tâm được."
"Em mới không cần ba tới đón... em có mẹ đi cùng là đủ rồi."
Cô giáo Từ ngẩn ra,"Mẹ?"
Tiếu Tiếu bỗng nhiên nhảy từ trên ghế xuống, dứt khoát chạy thẳng tới một góc kia, thuận tiện ôm lấy tay của người đang nhàm chán chơi di động, lại ngọt ngào gọi một tiếng,"Mẹ!"
Phong Quang bị gọi như vậy, cánh tay bị cô bé ôm lấy liền cứng đờ, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của cô bé, lại nhìn khắp xung quanh, chỗ này chỉ có một mình cô ngồi, nói cách khác, một tiếng "mẹ" này đúng là để gọi cô.
Cô bối rối cười "Đợi đã..."
"Mẹ!"
Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gọi một câu, trực tiếp ngắt lời Phong Quang nói.