Quyển 33 - Chương 12: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 12: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 12: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Cô giáo Từ kia đi tới, hoài nghỉ hỏi:
"Cô chính là mẹ của Tiếu Tiếu?"
"Cái này..."
"Mẹ đương nhiên là mẹ của em!"
Tiếu Tiếu lưu loát trèo lên chân Phong Quang, ngồi trên đùi Phong Quang, còn đung đưa đôi chân nhỏ bé mà ngây thơ hỏi:
"Cô giáo Từ, nếu đây không phải là mẹ em, vậy cô cho rằng vì sao em lại lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ?"
Vấn đề này đã làm khó cô giáo Từ thành công.
Phong Quang thấy cô nhóc này rung đùi đắc ý, đuôi ngựa nhỏ sau đầu kia cũng lắc tới lắc lui, cứ như vậy khiến trái tim cô tan chảy mất rồi. Sự thật chứng minh, cô đúng là cực thích trẻ nhỏ.
"Nếu cô gái này là mẹ của Tiếu Tiếu... Vì sao lúc nãy hai người không ngồi cùng nhau? Mà lại tách ra ngồi hai bàn?"
"Cô giáo Từ, cô thật ngốc nha."
Tiếu Tiếu nép vào trong lòng Phong Quang chớp mắt, giọng nói trong trẻo:
"Cô cảm thấy em và mẹ gọi nhiều đồ ăn như thế, một bàn có thể đặt đủ sao?"
Cô giáo Từ bị hỏi như vậy, biểu cảm trên mặt liền rất mất tự nhiên. Tiếu Tiếu còn nhỏ mà nghịch ngợm ranh mãnh, mọi người ở nhà trẻ đều đã từng trải nghiệm điều này, Tiếu Tiếu cũng không hề sợ cô giáo, hoặc có thể nói cô bé chẳng sợ ai cả, bởi cô bé đã bị chiều đến vô pháp vô thiên, hơn nữa dường như Lục gia này còn chẳng cảm thấy có gì không đúng, trước nay chưa bao giờ có ý định dạy dỗ Tiếu Tiếu biết tôn sư trọng đạo. Vì thế, cô giáo Từ lại nhìn về phía Phong Quang.
"Cô thật sự là mẹ Tiếu Tiếu?"
"Tôi. "
"Mẹ...
Tiếu Tiếu một tay ôm heo đất của mình, một tay nắm lấy ngón tay Phong Quang, cô bé nhìn Phong Quang với đôi mắt long lanh, tội nghiệp nói:
"Cho dù mẹ và ba cãi nhau, cũng không thể không nhận Tiếu Tiếu Đoạn cuối câu này còn kèm theo giọng nức nở, như đã sắp khóc ra đến nơi.
Trái tỉm Phong Quang cũng bị giọng nức nở này của cô bé làm cho run lên, cô luống cuống tay chân xoa đầu cô bé,"Đừng khóc đừng khóc, không phải cô không nhận cháu..."
"Vậy có nghĩa mẹ thừa nhận mẹ là mẹ con!"
Cô nhóc mới vừa rồi còn sắp khóc, hiện tại đã vui vẻ ra mặt, dụi đầu vào lòng Phong Quang cười tươi rói.
Phong Quang... toàn thân cô sắp tan chảy vì cô bé này mất rồi.
Tiếu Tiếu lại tiếc mắt nhìn cô giáo Từ,"Cô giáo Từ, cô cứ về trước đi, mẹ em sẽ bảo vệ em thật tốt."
Sắc mặt cô giáo Từ đã cứng đờ, cô ta xấu hổ nói một câu có việc đi trước, ngay cả bánh kem cũng không mua mà liền vội vàng rời khỏi tiệm bánh kem. Đợi người đi rồi, Phong Quang nhướng mày nói,"Cô nhóc, cháu tưởng lôi cô ra làm lá chắn hoa đào cho ba cháu là rất thông minh sao."
"Hừ, số điện thoại của ba con, con còn lâu mới đưa cho người phụ nữ khác."
Tiếu Tiếu nghiêng đầu cười hì hì nói:
"Con phải giúp mẹ con, không để ba bị người phụ nữ khác đoạt đi."
Phong Quang cười một tiếng, cô nghịch bím tóc đuôi ngựa phía sau đầu Tiếu Tiếu,"Vậy hiện giờ cháu gọi cô là mẹ, sau khi mẹ cháu biết sẽ không có ý kiến gì sao?"
"Mẹ sẽ không có ý kiến."
"Vì sao?"
Nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu đã dần dần tan đi, cô bé mím môi, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói:
"Vì đến bây giờ mẹ vẫn không biết đến sự tồn tại của con."
"Không biết cháu tồn tại..."
Phong Quang kỳ quái hỏi:
"Vì sao lại thế?"
"Bởi vì..."
Tiếu Tiếu chậm rãi vươn tay, ôm lấy cổ Phong Quang, khẽ dựa đầu vào vai Phong Quang, rất lâu sau đó vẫn không nói gì.
Phong Quang cảm thấy trên cổ hơi ướt, cô khẽ vỗ lưng cô bé,"Tiếu T;iấu2" Bả vai Tiếu Tiếu run nhẹ, cô bé bỗng nhiên khóc ra,"Vì sau khi mẹ ngủ rồi mới có Tiếu Tiếu... Cho nên mẹ vĩnh viễn sẽ không biết mẹ đã sinh Tiếu Tiếu ra!"