Quyển 33 - Chương 13: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 13: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 13: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Cô bé bất ngờ bật khóc khiến Phong Quang hơi hoảng, cô luống cuống tay chân vỗ nhẹ lưng Tiếu Tiếu, lại cố hết sức khiến giọng mình trở nên nhu hòa hơn, cô nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu... một ngày nào đó mẹ Tiếu Tiếu sẽ biết Tiếu Tiếu."
"Thật, thật vậy sao?"
Tiếu Tiếu run rẩy khóc nấc, đôi mắt cô bé rưng rưng nước mắt, những giọt nước mắt đó như chuỗi ngọc đứt dây, rơi xuống hết giọt này tới giọt khác.
Lòng Phong Quang mềm nhữn, ngón tay cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiếu Tiếu, thấp giọng nói:
"Đương nhiên, hãy tin cô, trên đời này không có người mẹ nào không nhận ra con mình cả, chỉ là thời điểm sớm hay muộn thôi, Tiếu Tiếu là cô bé tốt, mẹ cháu sao có thể không cần cháu được?"
"Vâng."
Cảm xúc của Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng hơi bình ổn lại, cô bé vui đầu trong lòng Phong Quang, giọng nói vẫn nghẹn ngào,"Con tin tưởng cô... con đợi mẹ đã lâu lắm rồi, ba nói cho con biết... chỉ phải đợi một chút thời gian nữa, mẹ sẽ biết đến con, lại chờ thêm một chút thời gian mà thôi... Tiếu Tiếu sẽ chờ."
Vẻ hiểu chuyện của cô bé bây giờ, căn bản là khác với biểu hiện được nuông chiều lúc trước.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Phong Quang càng lúc càng lớn, nhưng trong tiếng thút thít của Tiếu Tiếu, cô không kịp phủ nhận "Không đâu. " Tiếu Tiếu ôm liền chặt cổ Phong Quang,"Con không về nhà!" Phong Quang không rõ vì sao cô bé kháng cự việc về nhà như vậy,
"Vì sao không muốn về nhà?"
"Về nhà không có mẹ!"
Tiếu Tiếu mím môi, vừa nói vừa rùng mình,"Hơn nữa ba cũng càng ngày càng kỳ quái..."
"Ba cháu càng ngày càng kỳ quái?"
"Con cũng không biết... ba vẫn cười với con, kể truyện cổ tích cho con nghe... nhưng mà con sợ ba..."
Tiếu Tiếu ngây thơ nói:
"^n không muốn về nhà" Có lẽ cô bé còn nhỏ tuổi, còn rất nhiều chuyện cô bé không hiểu rõ, nhưng trực giác trời sinh của cô bé lại rất mạnh. Có đôi lúc ba cô bé nhìn cô bé rất lâu không nói lời nào, loại tình huống này trước kia cũng có, nhưng gần đây lại khác biệt, Tiếu Tiếu không thể nói khác ở chỗ nào, cô bé chỉ biết mình vừa bước vào cửa nhà, sẽ cảm thấy cả người không thoải mái.
Nếu để Phong Quang diễn tả cảm giác này, thì đó chính là áp lực.
Phong Quang không hiểu sao Tiếu Tiếu lại không thích về nhà đến vậy, cô nhớ tới lời nhân viên phục vụ nói, lúc trước đều có một vị tiểu thư họ Lục dẫn Tiếu Tiếu tới ăn bánh kem, hơn nữa vị tiểu thư họ Lục kia còn là cô của Tiếu Tiếu, nên Phong Quang lại hỏi:
"Vậy cô đưa Tiếu Tiếu đến nhà cô của cháu được không?"
"Không được. ."
Tiếu Tiếu ôm tay Phong Quang càng chặt,"Con không muốn đến nhà cô đâu, con muốn ở bên mẹ."
Phong Quang nghe vậy liền đau cả đầu, cô khẽ xoa đỉnh đầu Tiếu Tiếu,"Tiếu Tiếu à, Tiếu Tiếu, yêu cầu của cháu thật sự làm khó cô."
Nghe Tiếu Tiếu nói, Phong Quang không xác định được là mẹ Tiếu Tiếu đang bị bệnh nặng nằm trong bệnh viện hay đã qua đời, nhưng tóm lại, tình trạng của mẹ cô bé hiện giờ rất không tốt.
Ngay khi Phong Quang đau đầu không thôi, ngoài cửa tiệm bánh kem lại có thêm một người vào tới, là Hạ Triều.
Ông vừa thấy con gái ngồi trong một góc, liền gọi,"Phong Quang!"
Phong Quang ngẩng đầu, thấy là cha mình, cô còn chưa kịp đáp lại một tiếng, cô nhóc trong lòng cô đã bất ngờ kêu lên:
"Ông ngoại!"
Phong Quang cứng đờ.