Quyển 33 - Chương 16: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 16: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 16: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Da đầu Phong Quang tê dại, sau lưng chợt lạnh toát, khóe miệng cô giật giật, lại cúi người ghé sát vào khuôn mặt Tiếu Tiếu, cô nhìn cô bé hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
"Ba của Tiếu Tiếu có phải tên là Lục Sâm không?"
"Đúng vậy."
Tiếu Tiếu lập tức gật đầu khẳng định với Phong Quang. Trước kia, cô bé đã không ít lần nghe ông bà ngoại mình gọi ba cô bé là Lục Sâm. Cô bé lại nghiêng đầu mỉm cười ngọt ngào,"Mẹ đã biết cả ba con rồi, thế mà còn nói mẹ không phải mẹ con."
Phong Quang không cười nổi.
Tiếu Tiếu lại ngồi thằng người, ôm lấy eo Phong Quang, cô bé nói bằng giọng điệu đầy thỏa mãn:
"Mẹ, mẹ không biết Tiếu Tiếu muốn nói chuyện với mẹ thế nào đâu... nhưng trước kia ở bệnh viện, lúc con ôm mẹ như thế này, mẹ đều không thể nói chuyện với Tiếu Tiếu. Ba nói mẹ ngủ, dượng nói Tiếu Tiếu là do mẹ sinh ra trong lúc ngủ, ông ngoại bà ngoại nói cho Tiếu Tiếu, mẹ sẽ rất nhanh tỉnh dậy... cho nên Tiếu Tiếu chờ, chờ mãi, rốt cuộc cũng chờ đến khi mẹ tỉnh ngủ."
Lời lẽ ngây thơ của trẻ con khiến Phong Quang càng thêm chua xót, cô đặt tay sau lưng Tiếu Tiếu, cũng ôm cô nhóc vào trong lòng, lại càng cảm thấy chua xót hơn.
Đây được tính là gì?
Cô vừa ngủ là ngủ một mạch suốt 5 năm, thậm chí không chỉ ký ức của 5 năm này, mà ngay cả ký ức của 5 năm trước đó cô cũng đã quên mất, cô chỉ nhớ rõ mình là đại tiểu thư Hạ gia, là vị hôn thê của Thẩm Hành, mà cứ thế quên mất chuyện cô còn có con với một người đàn ông tên Lục Sâm nữa.
Thẩm Hành đã từng nói, cô và hắn cũng không khác gì nhau, ngay lúc đó cô không hiểu rõ, nhưng hiện giờ ngẫm lại, liệu có phải ý Thẩm Hành muốn nói là... thật ra cô mới là người đã từ bỏ hôn ước giữa cô và Thẩm Hành trước?
Có lẽ, có lẽ trong lúc cô kết giao với Thẩm Hành, cô lại quay sang thích Lục Sâm, hơn nữa còn kết hôn sinh con với Lục Sâm, cho nên Thẩm Hành mới thành một đôi với Yến Niệm Niệm.
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?" Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
"Mẹ chỉ... mẹ chỉ đang nghĩ xem tối nay nên cùng Tiếu Tiếu ăn gì thì tốt."
Phong Quang cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt Tiếu Tiếu, cô cố hết sức khống chế mong muốn ôm cô bé càng thêm chặt, tuy điều này rất khó khăn, nhưng cô đang cực lực kiểm chế.
Cô đã rỡ, vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô nhóc này, mình lại có một cảm giác thân thiết không thể nào hiểu được.
Tiếu Tiếu là con cô, cho dù cô vẫn chưa tìm về được đoạn ký ức bị mất đó, nhưng việc Tiếu Tiếu là con cô vẫn không bao giờ thay đổi.
"Con muốn ăn bánh anh đào!"
Tiếu Tiếu hưng phấn kéo tay Phong Quang,"Mẹ, mẹ cùng con ăn bánh anh đào nhé, được không?"