Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 1505 - Quyển 33 - Chương 17: Phản Công Lược Cô Vợ Mất Trí Nhớ

Quyển 33 - Chương 17: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ Quyển 33 - Chương 17: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 17: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

"Được, để mẹ bảo người trong phòng bếp làm bánh anh đào cho Tiếu Tiếu ăn."

Phong Quang bế Tiếu Tiếu lên,"Đi nào, chúng ta đến phòng bếp."

Người nấu ăn trong bếp của Hạ gia đều được Hạ Triều mời đến từ các khách sạn năm sao, vừa thấy Phong Quang nắm tay Tiếu Tiếu xuất hiện, biểu cảm của những người trong phòng bếp liền trở nên mất tự nhiên, bọn họ đều đã làm việc ở Hạ gia rất nhiều năm rồi, về chuyện của Phong Quang, bọn họ cũng biết, nhưng đều không đành lòng nói chân tướng cho Phong Quang.

Phong Quang nói với người quản lý phòng bếp:

"Tiếu Tiếu muốn ăn bánh anh đào, có thể làm được không?"

"Có thể, có thể... đương nhiên có thể."

Đầu bếp này vội vàng đồng ý.

Tiếu Tiếu vui vẻ nói:

"Cháu muốn ăn bánh anh đào thật ngọt!"

Đầu bếp lại vội gật đầu,"Ngọt, đương nhiên là ngọt."

Đúng lúc này, tiếng di động của Phong Quang vang lên. Nhìn dãy số lạ trên thông báo cuộc gọi, không biết tại sao, cô liền lập tức nghĩ tới người đàn ông kia, nhưng chỉ do dự trong chốc lát, cô bấm nhận điện, lại không nói gì.

"Phong Quang."

Đầu bên kia điện thoại, giọng người đàn ông kia khàn khàn mê người.

Cô ngừng một chút,"Có việc gì sao?"

"Anh tới đón Tiếu Tiếu về nhà."

Hắn lại cười khẽ một tiếng,"Có lẽ, chúng ta cũng có thể gặp nhau trước một chút. Hằn Phong Quang sẽ muốn hỏi rất nhiều vấn đề, mà anh đều có thể cho em đáp án."

Phong Quang ngắt điện thoại, cô đứng trong chốc lát, cúi đầu nói với Tiếu Tiếu:

"Tiếu Tiếu ở đây xem các chú làm bánh anh đào, mẹ đi ra ngoài trong chốc lát, sẽ trở về rất nhanh, được không?"

Nghe được chữ "mẹ", cái thìa trong tay đầu bếp đã rớt xuống vì kinh ngạc. "Vâng ạ."

Tiếu Tiếu ngoan ngoãn đáp lời, lại kéo tay Phong Quang,"Mẹ mau trở về nhé."

Phong Quang cười,"Ừ, mẹ sẽ trở lại thật nhanh."

Trước nhà họ Hạ, đèn đường khiến cảnh sắc tối tăm trở nên sáng ngời. Ngay dưới đèn đường kia, một người đàn ông đã đứng một hồi lâu.

Phong Quang nhìn hình ảnh này, trong lòng khẽ hoảng hốt, cô không chắc liệu có phải trước kia mình cũng từng nhìn thấy hình ảnh như vậy hay không, hoặc trước kia hắn cũng từng làm chuyện tương tự, giống như hôm nay, đứng dưới ánh đèn đường sáng ngời để chờ cô.

Chẳng qua chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rất nhanh, cô cất giấu nỗi lòng, bước tới xem như bình tĩnh mà chào hỏi,"Bác sĩ Lục."

"Phong Quang."

Lục Sâm khẽ cười, trước sau vẫn hết sức nho nhã ôn hòa, hắn nói:

"Anh vẫn thích em gọi anh là A Sâm."

"Xin lỗi, tôi không nhớ rõ mình từng gọi anh như vậy, tôi nghĩ, tôi vẫn nên gọi anh một tiếng bác sĩ Lục hoặc là Lục tiên sinh vẫn thích hợp hơn."

Câu trả lời của Phong Quang vẫn bình thản như lúc ban đầu. Đối mặt với người đàn ông có khả năng là chồng mình, chính cô cũng cảm thấy mình có thể giữ được bình tĩnh là một chuyện cực kỳ khó tin.

Đôi mắt mang ý cười của Lục Sâm khẽ cong, cũng không hề thấy có vẻ cô đơn cùng thất vọng trong đó, ngược lại, hắn nói với giọng điệu thỏa mãn một cách quỷ dị:

"Phong Quang đã thừa nhận Tiếu Tiếu là con của em rồi, đúng không?"

"Tiếu Tiếu là con tôi."

Ngữ điệu của Phong Quang rốt cuộc cũng hơi dao động,"Tuy tôi cũng không biết sao mình lại sinh Tiếu Tiếu, nhưng việc con bé là con của tôi cũng sẽ không thay đổi. Bác sĩ Lục, chúng ta cứ nói rõ ở đây đi, tôi muốn có quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu."

Ngay từ lúc Phong Quang xác định Tiếu Tiếu là con mình, cô cũng đã quyết định, cô tuyệt đối sẽ không để Tiếu Tiếu rời khỏi cô.

Lục Sâm lại cười vui vẻ,"Phong Quang đã có tình cảm sâu như vậy với Tiếu Tiếu, đây là một chuyện tốt."

"Anh có ý gì?" Mắt hắn tựa như bầu trời đêm có ánh sao sáng xẹt "Rốt cuộc thì anh cũng là cha của Tiếu Tiếu."

Sắc mặt Phong Quang cứng đờ, đây quả thật là một chuyện phiền toái, nếu một đứa trẻ từ nhỏ không có cha, điều này cũng sẽ không tốt cho sự trưởng thành của đứa trẻ, nhưng rất nhanh, cô vẫn nói thêm:

"Anh yên tâm, nếu Tiếu Tiếu cần một người cha, vậy mỗi tháng, tôi có thể cho anh gặp Tiếu Tiếu một lần."

Nghĩ đến thằng nhãi Lục Sâm này một mình chăm sóc Tiếu Tiếu 5 năm, cho dù Phong Quang vẫn chưa nhớ ra hồi ức về hắn, nhưng cô cũng có thể hơi nhượng bộ.

Lục Sâm lại khẽ cong khóe môi, nụ cười mỉm này như tắm mình trong gió xuân vậy. Hắn nhẹ nhàng nói:

"Phong Quang quả nhiên rất hiển lành tốt bụng."

Một đại tiểu thư ương ngạnh quen được nuông chiều, có bao giờ lại được người ta khen hiền lành tốt bụng cơ chứ?

Sắc mặt Phong Quang chợt hơi ửng đỏ, cô khụ khụ, khẽ hắng giọng nói:

"Tóm lại tôi muốn quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu, điểm này anh không có ý kiến đúng không?"

"Có,

Cô nhíu mày,"Anh có ý kiến gì?"

"Phong Quang phải muốn có cả anh lẫn quyền nuôi Tiếu Tiếu thì mới được."

Hắn nheo đôi mắt lại, như một con hồ ly.

Đầu tiên cô sửng sốt, tiếp theo, sau khi hiểu rõ ý hắn, cô liền giật mình,"Họ, họ Lục, tôi cảnh cáo anh, nói chuyện tự trọng một chút!"

"Anh lấy giấy kết hôn của anh và Phong Quang ra đảm bảo, lời anh nói hiện đã rất tự trọng rồi."

Phong Quang chỉ nắm bắt được một tin tức quan trọng,"Tôi và anh... Chúng ta thật sự kết hôn?"

"Đương nhiên."

Nhắc đến điều này, Lục Sâm càng cực kỳ sung sướng,"Nếu không kết hôn, sao chúng ta lại có Tiếu Tiếu được?"

Sắc mặt Phong Quang đã liên tục đổi màu.
Bình Luận (0)
Comment