Quyển 33 - Chương 33: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 33: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 33: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Nghe Lục Sâm nói xong, Phong Quang thiếu chút nữa liền ngã từ trên ghế xuống, cô không dám tin mà mở to hai mắt,"Anh nói gì? Tôi... lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi lôi kéo tay anh... còn nói tôi muốn sinh con cho anh?"
"Là thế này." Lục Sâm như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đôi mắt cười của hắn hơi cong, sự ôn nhu trong mắt càng thêm động lòng người,"Lúc trước Phong Quang ngay lần đầu tiên gặp mặt đã mời anh cùng sinh một đứa trẻ, nói thực, anh cũng bị dọa sợ."
Chẳng phải vậy sao? Một người phụ nữ bỗng nhiên mời một người đàn ông sinh con, đây chẳng phải còn kinh khủng hơn cả mấy người phụ nữ dùng tờ rơi quảng cáo "bỏ tiền cầu con" kia à?
Phong Quang thật sự khó mà tưởng tượng nổi mình sẽ to gan nói như vậy với một người đàn ông xa lạ, nhưng nhìn mặt Lục Sâm tuyệt đối không có vẻ gì là đang nói dối, nói cách khác chính là hắn đang nói sự thật, mà Phong Quang luôn biết biểu hiện sau khi uống rượu của mình không tốt lắm nhưng cũng không tính là tệ, thông thường sau khi uống say, chính cô cũng không thể kiểm soát được bản thân sẽ làm ra chuyện kỳ quặc gì. Lục Sâm này ấy mà, đã ôn nhu lại săn sóc, còn đúng là hình mẫu lý tưởng trong cảm nhận của cô, có khi nói không chừng cô sẽ làm ra chút chuyện không rụt rè thật...
Phong Quang giơ tay che mặt, cảm thấy không chỗ dung thân.
Lục Sâm lại cười nói: "Phong Quang không cần ngượng ngùng, anh vẫn luôn cảm thấy thật may mắn rằng ngày đó Phong Quang đã kéo anh chứ không phải người đàn ông khác. Có thể gặp gỡ Phong Quang, đối với anh chính là chuyện tốt nhất trên đời."
Phong Quang áy náy, hóa ra trước kia cô không chỉ kết hôn với Lục Sâm để trả thù Thẩm Hành, hơn nữa còn là chính cô chủ động trêu chọc Lục Sâm nữa. Nghĩ như vậy, cô thật có vẻ quá xấu xa!
"Rất xin lỗi. ."
Phong Quang cúi đầu, mím môi nhỏ giọng nói: "Đều do tôi không tốt..."
"Phong Quang rất tốt."
Lục Sâm đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô. Bất luận là tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng hay nụ cười ôn nhu, sự khoan dung hắn biểu hiện ra ngoài xảy ra chuyện gì, Phong Quang đều không cần xin lỗi anh. Phong Quang sẽ không làm sai bất cứ chuyện gì, người sai sẽ chỉ là anh mà thôi."
"Đừng... anh ngàn vạn lần đừng nói vậy."
Ít nhất cho đến bây giờ, cô căn bản chưa nhìn ra được bất cứ khuyết điểm nào về con người Lục Sâm. Đối với người bệnh, hắn là một thầy thuốc tốt, đối với Tiếu Tiếu, hắn là một người cha tốt, mà đối với cô, hắn cũng thật sự là một người chồng tốt.
So với con người hoàn mỹ không bới móc nổi chút sai lầm như hắn, Phong Quang chỉ là một thiên kim đại tiểu thư tính tình không tốt, lại ham chơi còn tham ăn, vĩnh viễn cũng không chín chắn được mà thôi, giả dụ nếu có sai, cô nghĩ, đó nhất định cũng là tại cô cố tình gây sự.
"Này, Lục Sâm..."
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút mới nói: "Về sau anh không cần nhường nhịn tôi như vậy. Tôi biết tính tình tôi không tốt, còn thích làm theo ý mình, nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói thẳng, tôi sẽ nỗ lực sửa lại."
Giờ cô đã là người làm mẹ trước kia cô có thể tùy hứng không kiêng nể gì, nhưng hiện tại không được, cô phải làm một tấm gương tốt cho Tiếu Tiếu.
Lục Sâm lại nhẹ giọng cười nói: "Nhưng ở trong mắt anh, sự tùy hứng của Phong Quang cũng là biểu hiện đáng yêu, nếu sửa đi sẽ thành một sự tiếc nuối, chứ không phải chuyện tốt."
Sắc mặt Phong Quang ửng đỏ, trong lòng cô như có nai con chạy loạn. Cô đại khái có thể hiểu ra, vì sao năm đó mình lại kết hôn với người đàn ông này. Chỉ với gia thế của cô, nếu thật sự muốn trả thù Thẩm Hành, cô cũng có thể tìm người đàn ông khác, nhưng rốt cuộc cô vẫn lựa chọn Lục Sâm.