Quyển 33 - Chương 34: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 34: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 34: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Lục Sâm, liệu anh có nghĩ tới..." Phong Quang đột nhiên hỏi hắn,"Kỳ thật năm đó tôi kết hôn với anh, cũng là vì tôi thích anh không?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lục Sâm hơi khựng lại.
Phong Quang chờ lâu không thấy hắn trả lời, thậm chí tay hắn cũng dừng động tác vuốt ve tay cô, dường như thời gian của hắn đã dừng lại tại khoảnh khắc này, cô cũng không hiểu rõ vì sao hắn lại có phản ứng như thế, chỉ càng thêm thấp thỏm:
"Tôi vẫn cảm thấy... Tôi sẽ không tìm một người đàn ông mình không thích để kết hôn, cho dù tôi thật sự muốn trả thù Thẩm Hành, tôi cũng sẽ không kết hôn với một người tôi không thích. Lục Sâm, anh vẫn luôn nói tôi không thích anh, thế nhưng tôi lại cảm thấy rằng tôi thích anh."
Con ngươi của Lục Sâm co rút, hắn cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khóa chặt vào cô. Cô gái đang ngồi trước mặt hắn nói chuyện này, hắn bỗng nhiên cho rằng đây chỉ là một ảo giác tốt đẹp mà thôi.
Hắn không muốn động, cũng không dám động.
Có đôi khi tình cảm đúng là một thứ rất kỳ diệu, cho dù một người mất trí nhớ, quên đi quá khứ của mình, nhưng đối với người quan trọng trong lòng mình kia, khi nhìn thấy hắn, bản thân rốt cuộc vẫn có một phần tình cảm đặc biệt.
Tình cảm trước nay đều không cần ký ức làm vật dẫn, nó sẽ tự biến thành một loại bản năng, khắc thật sâu vào trong xương cốt một người, ngay cả khi đã quên đi toàn bộ ký ức, đến lúc gặp lại này người bị quên này, bạn cũng sẽ không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Đây chính là tình huống hiện tại Phong Quang đang gặp phải, thân mình cô hơi nghiêng về phía trước, tiến đến gần nhìn khuôn mặt đang mất đi biểu cảm của hắn, đôi mắt sáng của cô khẽ động, hết sức say lòng người. Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nói:
"Tôi quên mất ký ức ở bên anh trong quá khứ, nhưng chuyện thích anh này, tôi đường như lại không quên."
Tuy dùng hai chữ "dường như", nhưng đây lại là một câu nói bằng ngữ khí khẳng định.
Trong một khắc này, Lục Sâm dường như cảm thấy khó thở, hắn nghe được trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên, hắn cảm thấy máu cả người mình đều đang bất an xao động, giống như... giống như khi một người sắp chết, cùng điên cuồng xưa nay chưa từng có. Nhưng hắn vẫn còn sống.
Hắn không chỉ còn sống, mà trước mặt hắn còn có người con gái hắn yêu nhất.
Hắn rốt cuộc cũng cử động.
Dường như thời gian tạm dừng lúc trước lại bắt đầu trôi đi, Phong Quang nhìn Lục Sâm mặt không biểu cảm đứng lên. Cô còn đang tò mò hắn muốn làm gì, cổ tay cô bỗng nhiên bị hắn nắm lấy, cô bị hắn kéo tay đứng lên. Chưa kịp đứng vững, người đàn ông đã khom lưng cách bàn hôn lên môi cô.
Nhịp tim của cô ngay từ thời điểm hắn bắt đầu mãnh liệt tiến công đã trở nên rối loạn, Phong Quang rõ ràng biết mình đang ở quán cà phê, cho dù hiện tại ở đây không có người nào, nhưng cũng sẽ bị người ta nhìn thấy. Tuy nhiên hiện giờ cô đã không quan tâm được nhiều đến vậy, nụ hôn đột ngột này của Lục Sâm dường như có một loại ma lực đang kêu gào, kêu gọi cô cùng trầm luân với hắn.
So với nói Lục Sâm hôn cô vì muốn thân mật với cô hơn một chút, chỉ bằng nói hắn giống như một đứa trẻ được quà, muốn dùng hết mọi biện pháp để xác định món quà này là của hắn, không chỉ như thế, hắn còn muốn khắc tên mình lên món quà tặng.
Bên cạnh truyền đến một giọng nói ngây thơ,"Mẹ ơi, anh chị ấy đang làm gì vậy?"
"Họ... họ đang kiểm tra đối phương có sâu răng hay không. Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta đi mau." Người mẹ trẻ tuổi vội vàng dẫn theo đứa con bốn năm tuổi của mình rời đi.