Quyển 33 - Chương 38: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 38: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 38: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang không nhớ nổi đoạn quá khứ đó của Lục Hành và Dư Lễ, chỉ là sau khi biết Lục Hành và Dư Lễ kết hôn, cô liền không thể không cảm thán một câu, hai chữ duyên phận này quả thật quá kỳ diệu.
Tiếng Dư Lễ đập cửa kêu to thật sự quá ồn, một bác sĩ liền ra khỏi phòng sinh, không kiên nhẫn nói: "Dư tiên sinh, tiếng của anh còn lớn hơn cả sản phụ nữa đấy, mời anh an tĩnh lại!"
"Bác sĩ, bà để tôi vào phòng sinh đi, không nhìn thấy vợ tôi thì tôi không yên tâm." Lúc Dư Lễ nói câu này chỉ thiếu điều tuôn cả nước mắt nước mũi để phụ trợ cho sự đáng thương của bản thân.
Bác sĩ trực tiếp đóng cửa lại,"Sản phụ nói không đồng ý cho người nhà vào phòng, anh cứ an tĩnh đợi ở ngoài đi!"
"A Hành! A Hành!" Dư Lễ lại bắt đầu gõ cửa,"Em để anh vào đi! Em yên tâm, anh tuyệt đối không chê dáng vẻ em xấu!'
Hóa ra Dư Lễ muốn đi vào ở bên vợ lúc sinh con, nhưng Lục Hành sống chết vẫn không đồng ý. Phụ nữ sinh con một khi đã lên cơn đau thì đúng là biểu cảm vặn vẹo, lại kêu ầm ĩ, đừng nói gì đến hình tượng thục nữ, vào giờ phút này dù người mình thích có đứng trước mặt, cô ấy cũng sẽ không thể nào giữ được bình tĩnh.
Lục Hành chính là một người phụ nữ cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, mọi nơi mọi lúc, cô ấy đều xuất hiện trước mặt những người khác với dáng vẻ tốt đẹp nhất, nên sao cô ấy lại có thể để Dư Lễ nhìn thấy dáng vẻ không đẹp của mình đây!?
"Ổn muốn chết!" Từ phòng sinh truyền ra tiếng quát của người phụ nữ,"Dư Lễ, Mụ nội nhà anh, còn kêu nữa chúng ta liền ly hôn!"
Dư Lễ che lại miệng mình, không dám nói tiếp.
Phong Quang thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ này của Dư Lễ thật quá đáng thương, có thể nói là hoàn toàn khác xa dáng vẻ khí phách hăng hái, ăn chơi trác táng trong ấn tượng của cô trước kia, cô chậc chậc hai tiếng,"Sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại."
"Anh cũng có cảm giác giống như Phong Quang vậy." Lục Sâm nhìn Dư Lễ đang ngồi xổm trên mặt đất cào cửa, cũng cảm thán một câu.
Từ phòng sinh lại truyền đến một tiếng kêu, Phong Quang run cả người, cô may mắn nói: "Vẫn may là em sinh Tiếu Tiếu lúc hôn mê... Nếu không em nhất định sẽ đau chất..." Cho dù có sinh mổ thì sau khi thuốc tê hết hiệu lực vẫn sẽ đau, chẳng qua lúc đó cô đang ở trạng thái hôn mê nên ngay cả đau đớn cũng sẽ không cảm giác được.
"Không cần lo lắng." Lục Sâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn nhu,"Chúng ta có Tiếu Tiếu là đủ, về sau Phong Quang không cần phải sinh con nữa."
Phong Quang cười ôm lấy cánh tay hắn,"Đúng vậy, chúng ta có Tiếu Tiếu là đủ."
Nhà bọn họ cũng chẳng có ngôi vị hoàng đế gì đó cần kế thừa, có con gái vẫn rất tốt, huống chỉ Tiếu Tiếu còn đáng yêu như vậy, càng khiến người ta muốn dồn hết tình yêu thương cho cô bé.
Phong Quang lần nào nhớ tới Tiếu Tiếu cũng mặt mày hớn hở, nhưng đôi mắt cười của Lục Sâm lại thêm vẻ cô đơn. Nửa giờ sau, từ phòng sinh rốt cuộc truyền ra tiếng khóc của trẻ nhỏ. Cửa mở, y tá ôm đứa trẻ ra nói: "Chúc mừng Dư tiên sinh có tin vui..."
"A Hành!" Dư Lễ chưa nghe y tá nói xong đã lập tức đứng lên chạy tới bên cạnh Lục Hành được đẩy ra ngoài, hắn đứng cạnh giường nhìn Lục Hành tiều tụy, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Em có khỏe không?" Lục Hành lườm một cái, không có sức lực trả lời anh ta. Dư Lễ ở đó quấn lấy Lục Hành, Phong Quang liền tò mò đi đến trước mặt y tá, cô vươn tay sờ sờ khuôn mặt mềm mại của đứa trẻ, tò mò hỏi: "Là con trai hay con gái vậy?"
"Là một cậu bé có giọng rất vang dội đấy." Y tá cười nói: "Tiếng khóc của đứa nhỏ này thật giống Tiếu Tiếu nhà Hạ tiểu thư. Lúc Tiếu Tiếu sinh ra, giọng cũng rất lớn."
"Tiếu Tiếu..." Phong Quang chớp mắt,"Lúc tôi sinh Tiếu Tiếu, cô cũng có mặt?"
"Đúng vậy, tôi là phụ tá của bác sĩ Lục." Y tá ngại ngùng nói: "Tôi còn nhớ rõ, Tiếu Tiếu cũng sinh ra vào mùa hè 5 năm trước. '
Phong Quang nghe vậy, tay cô đang vuốt khuôn mặt đứa trẻ liền cứng đờ.
Cha cô nói cho cô biết, cô hôn mê vào tháng sáu của 6 năm trước, nếu nói cô hôn mê đúng lúc đang mang thai Tiếu Tiếu, vậy tính theo thời gian chín tháng, Tiểu Tiểu muộn nhất cũng phải sinh ra vào tháng ba năm sau. Tháng ba, là mùa xuân.
Nhưng Tiếu Tiếu tại sinh ra vào mùa hè.
Điều đó cho thấy gì đây?
Cho thấy vào thời điểm cô hôn mê, cô căn bản vẫn chưa mang thai