Quyển 33 - Chương 39: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 39: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 39: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Vừa nhận ra sau khi mình hôn mê mới mang thai Tiếu Tiếu, Phong Quang liền như bị sét đánh.
"Phong Quang, làm sao vậy?" Lục Sâm nắm lấy tay cô.
Thân mình Phong Quang run lên, cô cười gượng gạo,"Không có gì... chỉ là không nhịn được mà hơi tiếc nuối, vì không thể tận mắt nhìn thấy Tiếu Tiếu sinh ra."
"Không cần cảm thấy tiếc nuối." Lục Sâm nói khẽ với cô: "Nếu chính tai nghe thấy Phong Quang kêu đau giống như những người phụ nữ sinh con khác, anh nghĩ mình sẽ hối hận vì đã để đứa bé ấy xuất hiện trên đời."
Phong Quang run lên, bỗng dưng sau lưng lạnh toát, nhưng cô lại không thể nói rõ là vì sao, chỉ có thể suy đoán rằng thằng nhãi Lục Sâm này lại đang nói lời ngon tiếng ngọt, bày tỏ hắn không nỡ để cô đau.
Nụ cười của cô cứng đờ, cô cũng không nói gì cả. Thực ra, hiện tại cô đang cảm thấy rất mất tự nhiên, nhìn Lục Sâm liền cảm thấy trong lòng càng thêm khó tả. Cô đương nhiên sẽ không nghỉ ngờ Tiếu Tiếu không phải con ruột của cô, vì nếu Tiếu Tiếu không phải do cô sinh ra, vậy cảm giác gần gũi tự nhiên của cô đối với Tiếu Tiếu sẽ không thể nào giải thích nổi.
Nhưng nếu Tiếu Tiếu là do cô sinh, lại thật sự là đứa trẻ cô mang thai trong lúc hôn mê... Vậy có phải chính là... chính là... trong lúc cô hôn mê... Lục Sâm đã... đã làm chuyện kỳ quái gì đó với cô không
Chỉ tưởng tượng đến khả năng này, tam quan của Phong Quang liền vỡ nát, nhưng lại nhìn Lục Sâm, thằng nhãi này tuấn tú lịch sự, lễ độ tao nhã, tuyệt đối không giống kiểu mặt người dạ thú mà!
Không... nghĩ lại theo hướng khác, Lục Sâm là một người đàn ông trưởng thành, mà đàn ông trưởng thành đều có nhu cầu sinh lý, khi hắn có nhu cầu lại không đi tìm người phụ nữ khác, mà tìm tới cô... vậy cũng nói rõ người đàn ông này quả thật đã vì cô mà "giữ thân như ngọc".
Nghĩ như vậy, trong lòng Phong Quang bỗng nhiên dễ chịu hơn nhiều. Ngẫm xem, dù người đàn ông này có "mặt người dạ thú" cũng không sao cả, miễn là hắn "cầm thú" với cô... Lục Sâm thấy sắc mặt Phong Quang lúc trắng, lúc lại đỏ, hiện tại mặt cô vẫn đang đỏ bừng, hắn liền quan tâm sờ trán cô,"Phong Quang không phát sốt, sao mặt lại đỏ như vậy?"
"Em... em nóng!" Phong Quang bỏ tay Lục Sâm ra, nói lớn tiếng để che giấu sự chột dạ của mình. Thôi xong rồi... Tưởng tượng đến việc hắn hiện tại còn cảm thấy người đàn ông này hết sức gợi cảm là sao!? Không phải là cô có vấn đề về tâm lý chứ!?
Phong Quang đã chìm đắm trong sự tự hoài nghỉ bản thân, bắt đầu cảm thấy liệu mình có cần phải tìm đến bác sĩ tâm lý khám một chút hay không, Lục Hành nằm trên giường đằng kia trong lúc sắp được đẩy ra khỏi phòng bệnh lại cố sức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
"Em vốn tưởng rằng anh sẽ không tới..."
Lục Sâm không có chút thành ý nào mà cười một tiếng,"Em gái sinh con, người làm anh trai như anh tới tham gia náo nhiệt một chút cũng là việc nên làm."
Nhìn đi, hắn cũng chỉ cho rằng mình tới đây để tham gia trò vui, tựa như xem kịch vậy, cảm thấy lãng phí thời giờ thì cùng lắm là rời đi.
Lục Hành chưa thể coi là hiểu rõ anh trai mình, có lẽ nên nói, trên đời này không ai có thể hiểu rõ được Lục Sâm, nếu thật sự có người hiểu rõ hắn, vậy người đó cũng nhất định là kẻ điên, vì thế, đối với sự lạnh nhạt của Lục Sâm, cô cũng còn lâu mới nói tới chuyện thất vọng hay không thất vọng.
Lục Hành vừa nhìn về phía Phong Quang. Phong Quang liền bước tới muốn chào hỏi cô một tiếng, kết quả Lục Hành đã nằm lại giường, Lục Hành đặt bàn tay lên cánh tay mình, có thể mơ hồ nhìn thấy bả vai cô đang run rẫy.
Có lẽ cô đang khóc.