Quyển 33 - Chương 40: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 40: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 40: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Tiếng chào hỏi của Phong Quang dù thế nào cũng không phát ra được.
Dư Lễ vội vàng bảo y tá đẩy giường về phòng bệnh, khi họ đi ngang qua, Phong Quang dường như thấy được miệng Lục Hành khẽ động, cô nghe được ba chữ "Rất xin lỗi".
Phong Quang không hiểu vì sao Lục Hành phải nói xin lỗi mình, chỉ là đáy lòng bỗng cảm thấy hơi phiền muộn. Trong giọng nói của Lục Hành có quá nhiều bất đắc dĩ, cảm giác này khiến Phong Quang cảm thấy như mình sắp chết đến nơi vậy. Cô không thích cảm giác này.
Lục Sâm bỗng nhiên cúi người, cười khẽ nói bên tai cô: "Anh nghĩ trong một thời gian sắp tới, A Hành và Dư Lễ sẽ không có thời gian chăm sóc đứa trẻ, hay chúng ta tạm thời giúp bọn họ chăm sóc đứa nhỏ nhé."
"Không cần." Phong Quang còn chưa kịp tự hỏi, một câu này đã buột miệng thốt ra. Lục Sâm trầm mặc khiến cô ý thức được mình đã từ chối quá nhanh, cũng quá kích động. Cô lại vội vàng nắm chặt tay hắn, bổ sung một câu: "Em nghĩ Lục Hành vừa mới sinh con xong, thân là mẹ, cô ấy nhất định sẽ không muốn để con mình rời khỏi mình, có lẽ bọn họ bây giờ quả thực không có thời gian chăm sóc đứa trẻ, nhưng em nghĩ bọn họ có thể làm tốt. Đương nhiên, chúng ta có thể thỉnh thoảng đến thăm họ."
"Phong Quang nói cái gì thì chính là cái đó." Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Sâm một lần nữa hiện ý cười, ỷ vào việc hiện tại không có ai ở đây, hắn lại hôn lên khóe môi cô một cái,"A Hành không muốn để chúng ta đưa con của con bé đi chăm sóc, vậy chúng ta sẽ không đưa đi."
Đáy lòng Phong Quang thở phào nhẹ nhõm, cho dù chính cô cũng không biết vì sao phải thở dài nhẹ nhõm như vậy.
Bọn họ vẫn đến phòng bệnh xem tình hình của Lục Hành. Lục Hành vừa mới sinh con xong, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng khi cô ấy ôm đứa trẻ nở nụ cười, ánh sáng rực rỡ phát ra từ bản năng người mẹ lại khiến vẻ đẹp của cô ấy thêm vẻ dịu dàng.
Lục Sâm cười nói một câu: "Anh vốn nghĩ Dư Lễ phải chăm sóc A Hành, A Hành cũng sẽ không có thời gian chăm sóc con, cho nên mới muốn đưa cháu trai nhỏ của anh về chăm sóc, chẳng qua Phong Quang nói A Hành sẽ không muốn rời khỏi con mình, nên anh cũng liền từ bỏ."
Vừa nghe Lục Sâm muốn đưa con mình về chăm sóc, Lục Hành liền không khỏi ôm chặt con. ngay cả sắc mặt của Dư Lễ cũng không tết. mà khi bọn họ nghe được Lục Sâm từ bỏ ý nghĩ này, hai vợ chồng bọn họ cũng liền thả lỏng.
Có lẽ Phong Quang nghe những lời này sẽ chỉ cảm thấy đó là thuận miệng nhắc tới mà thôi, nhưng Lục Hành và Dư Lễ đều biết, Lục Sâm đang muốn nói rằng, nếu không phải có Phong Quang ở đây, bất kỳ ai trong bọn họ cũng đừng hòng trốn
Phong Quang mẫn cảm nhận ra không khí có chút kỳ lạ, nên để phá vỡ không khí xấu hổ này, cô hứng thú nhìn đứa trẻ tìm đề tài,"Cậu nhóc này ngủ an tĩnh thật."
"Hiện giờ an tĩnh chẳng qua cũng chỉ được một lúc mà thôi." Lục Sâm có kinh nghiệm nuôi trẻ cười nói với Phong Quang: "Nếu một khi trẻ con đã muốn ầm], thì sẽ ầm ï tới mức người lớn to cả đầu."
Phong Quang tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu của chúng ta rất quấy sao?"
"Tiếu Tiếu quả thật không thể nào an tĩnh nổi, đặc biệt là lúc con bé mới học đi, cho dù có cho đồ ăn thì con bé cũng chỉ có thể an tĩnh được một lát." Nói đến chuyện chăm sóc Tiếu Tiếu, Lục Sâm có vẻ đặc biệt kiên nhẫn. Đối với chuyện về Tiếu Tiếu, Phong Quang cũng luôn có hứng thú đặc biệt,"Vậy về sau thì sao? Anh có nghĩ ra cách hay nào để Tiếu Tiếu không quậy phá náo loạn nữa không?" "Về sau... đúng là có một cách hay có thể khiến Tiếu Tiếu an tĩnh lại."