Quyển 33 - Chương 43: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 43: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 43: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Rõ ràng Phong Quang là người Lục Sâm muốn giữ lấy cả đời, nhưng lại không một ai nguyện ý tin tưởng Lục Sâm, bên phía Hạ Triều không tin, bên phía Lục Hành cũng không tin, ngay cả Phong Quang... cô cũng không tin.
Cho dù qua 6 năm, Lục Sâm đợi Phong Quang suốt 6 năm này, những người khác cũng không muốn tin tưởng hắn. Nhưng Phong Quang mất đi ký ức lại nguyện ý tin tưởng hắn, cô nguyện ý thừa nhận hắn là cha Tiếu Tiếu, cũng nguyện ý dựa vào hắn, điều này đối với Lục Sâm mà nói, đã là chuyện tốt nhất rồi.
Phong Quang nói muốn dẫn Tiếu Tiếu đi ăn tiệc lớn, Lục Sâm đương nhiên nguyện ý đi cùng, tới tận hơn 9 giờ tối, một nhà ba người bọn họ mới về đến nhà, mà Tiếu Tiếu đã dựa đầu ngủ trên vai Lục Sâm.
Trong thang máy, Lục Sâm một tay ôm Tiếu Tiếu, lại dùng một tay khác chỉnh lại tóc mái hơi rối cho Phong Quang hắn nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không?"
"Không mệt." Phong Quang cười lắc đầu, cô lại ôm mặt ngọt ngào nói: "Lục Sâm, em có từng nói người đàn ông một tay ôm con rất tuấn tú chưa nhỉ?"
"Hiện tại Phong Quang đã nói rồi." Hắn mỉm cười, đúng lúc thang máy đã tới, hắn liền đi ra cùng Phong Quang.
Phong Quang vừa móc chìa khóa ra mở cửa, vừa nói: "Lúc chưa thấy anh chăm sóc Tiếu Tiếu, em chỉ nghĩ rằng vị bác sĩ Lục này đúng là một người đàn ông ôn nhu, chẳng qua sau khi thấy anh ôm Tiếu Tiếu, em lại cảm thấy dáng vẻ tràn đầy tình thương của cha này lại càng có sức hút hơn."
"Vậy Phong Quang thích anh hơn một chút, hay thích Tiếu Tiếu hơn một chút?" Trước khi vào cửa, hắn đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Câu hỏi này quá mức đột ngột, Phong Quang nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, cô ngẩng đầu nhìn Lục Sâm, nỗi lòng có chút khó tả, nhưng chỉ tạm dừng trong một giây, cô đã nhón mũi chân hôn lên môi hắn, hạ thấp giọng: "Đương nhiên là thích anh hơn một chút, nhưng anh cũng không được nói những lời này cho Tiếu Tiếu đâu."
Trong lời cô nói cũng có phần vui đùa.
Nhưng Lục Sâm lại cong khóe mắt, trong đôi mắt đen nhánh của hắn lúc này như có sao trời lóe lên, ánh sáng ôn nhu tới cực hạn ấy dường như cười vui vẻ như vậy, ít nhất là trong trí nhớ của cô không có.
Hắn tựa như một đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo, vào một ngày nào đó lại nhận được một viên kẹo ngọt ngào. Loại tâm tình khi đạt được thứ mình chưa bao giờ chiếm được này, có dùng bất cứ lời nào diễn tả cũng không đủ để hình dung.
Phong Quang nhìn hắn, liền không khỏi nhìn đến ngây người.
Lục Sâm cúi đầu khẽ hôn lên mặt cô,"Phong Quang đứng đây đợi anh trước đã."
Phong Quang mờ mịt đứng ở cửa, nhìn hắn bước từng bước dài nhanh chóng ôm Tiếu Tiếu vào trong phòng cô bé, không lâu sau, hắn liền ra khỏi căn phòng kia. Lúc đi đến bên cạnh cô, hẳn vươn một tay ôm vòng lấy eo cô, kéo cô vào lòng, một tay khác nâng cằm cô, hôn lên môi cô đắm đuối.
Nụ hôn này thật sự đặc biệt ôn nhu, Phong Quang rất nhanh liền không chống đỡ được, thân thể cô như đang trập trùng theo sóng biển, mà Lục Sâm chính là tấm gỗ nổi duy nhất của cô.
Không biết từ khi nào, cô đã bị Lục Sâm bế đặt lên trên giường, một bàn tay đã cởi khóa váy cô, hơn nữa còn linh hoạt tiến vào trong váy, mà một tay khác của hắn lại tiến thằng một đường từ cẳng chân cô về phía trước, tới đùi cô, lại đến...
Phong Quang khẽ run, phản ứng theo bản năng liền muốn khép hai chân lại, nhưng chân dài của Lục Sâm đã ngăn cách giữa hai chân cô, khiến cô dù thế nào cũng không khép chân lại được.