Quyển 33 - Chương 44: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 44: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 44: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang có một dự cảm mãnh liệt, đêm nay dù thế nào cô cũng trốn không thoát.
Trên thực tế, dưới sự tiến công dịu dàng của Lục Sâm, tuy nói cô vẫn còn chút rụt rè của con gái, nhưng trong xương cốt lại chỉ muốn hắn nhanh chóng xâm thành chiếm đất mà thôi. Muốn trốn sao?
Xin lỗi, hẳn bất cứ người phụ nữ nào ở trước mặt người đàn ông như Lục Sâm, tận đáy lòng cũng đều sẽ nói "Đẹp trai quá, thật muốn ngủ cùng", hiện tại vừa lúc, Phong Quang liền thật sự có thể cùng người đàn ông này ngủ... Sao lại thế này, cô thế mà lại phấn khích!
Đây quả thực giống như cô đang chơi trai có được không?
Trong lòng Phong Quang vẫn đang cử hành đại hội phỉ nhổ, còn Lục Sâm "chăm chỉ lao động" bên kia đã lột sạch quần áo trên người cô. Cô chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, vẫn chưa kịp ra vẻ dè dặt nói một tiếng "Đừng mà", cảm giác bị xâm lấn trong thân thể đã khiến lời chưa kịp nói ra của cô biến thành tiếng rên vụn vỡ.
Có lẽ vào 6 năm trước Phong Quang đã cùng Lục Sâm làm không biết bao nhiêu lần vận động "không biết xấu hổ" thế này, nhưng hiện tại đối với cô đã mất trí nhớ mà nói, loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên.
Lạ lẫm, ngượng ngùng, cuối cùng đương nhiên chính là bị động tác không có tiết tấu kia của hắn làm cho vui sướng...
Phong Quang thật khó có thể chống đỡ được loại vui sướng này, không biết bao lần cảm nhận được vui sướng tràn ngập, lý trí cùng sự rụt rè của cô sớm đã bay xa chín nghìn dặm, thế mà hết lần này tới lần khác thằng nhãi Lục Sâm này còn thích dùng giọng khàn khàn hỏi bên tai cô,"Phong Quang... anh như vậy, em thích chứ?"
Phong Quang cắn môi, không trả lời.
Hắn lại tăng thêm một chút lực,"Như vậy thì sao, thoải mái chứ?"
Toàn thân Phong Quang dường như đều đỏ ửng, cô giơ tay che khuất hai mắt mình, không nhìn hình ảnh khiến cô cảm thấy mặt đỏ tới mang tai này nữa, cũng bịt tai trộm chuông coi như mình không nghe thấy câu hắn hỏi, như vậy cô sẽ không cần trả lời.
Lục Sâm thấp giọng cười một tiếng. Suốt một đêm này, hắn cũng không định buông tha cho cô.
Ngày hôm sau đương nhiên Phong Quang không rời giường nổi. lúc cô mở mắt ra đã sắp tới giờ ăn cơm trưa, mà Tiếu Tiếu sớm đã được Lục Sâm đưa đến nhà trẻ, Lục Sâm cũng tới bệnh viện đi làm.
Cô còn mơ hồ nhớ rõ... buổi sáng lúc Lục Sâm rời giường, dường như cô lại bị hắn "đè" một lần nữa, còn nghe được hắn nói rất rất nhiều lời âu yếm bên tai cô. Đương nhiên, cô chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại một lúc đã "bị phục vụ" quá thoải mái cho nên lại rất nhanh tiếp tục ngủ.
Phong Quang nằm trên giường nghĩ đến hình ảnh khiến người ta huyết mạch sôi sục đêm qua, cô không biết đã xin tha dưới thân hắn bao nhiêu lần, nhưng Lục Sâm đều hết sức kiên nhẫn dỗ dành bên tai cô,"Phong Quang ngoan... đây là lần cuối cùng."
Cũng không biết trải qua mấy lần cuối cùng, tóm lại ngay ở nửa trận đầu cô đã không còn thể lực.
Phong Quang lại trốn trong chăn đỏ mặt bật cười, xem ra làm chuyện thân mật với người mình thích đúng là một chuyện rất khiến người ta vui vẻ.
Cô xốc chăn lên, liền thấy được trên người mình phủ đầy vệt đỏ, tim cô đập mạnh, quay đầu mới thấy Lục Sâm đã đặt một chiếc váy mới trên đầu giường, thậm chí ngay cả nội y cũng đều có. Cô đỏ mặt mặc đồ vào, chịu đựng cảm giác thân thể không khoẻ mà xuống giường. Vừa mới bước ra khỏi phòng, cô liền thấy được tờ giấy ghi chú dán trên cửa.
Tủ lạnh có đồ ăn nấu sẵn, Phong Quang hâm nóng là có thể ăn được.
Lục Sâm, thằng nhãi này... đại khái coi như người đàn ông tốt hiếm thấy trên đời nhỉ?
Phong Quang vừa mới cảm thán một câu trong lòng, cô đã nhận được một cuộc điện thoại, là dãy số lạ. Sau khi bấm nhận máy, giọng nói của Thẩm Hành lại truyền đến từ đầu bên kia,"Cô Hạ, tôi muốn nói chuyện với cô."