Quyển 8 - Chương 11: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 11: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 11: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Sáu giờ chiều Liễu Hàn lái xe về, trước đó An Ức đã quay về nhà cổ, nghe Phong Quang nói suýt nữa mình bị tấn công, Liễu Hàn vô cùng hoảng hốt.
"Sao rồi, em có bị thương ở đâu không?"
"Em không sao, sau đó An Ức đến cứu em."
"An Ức? Anh ta là ai?"
"Anh ấy là một người bạn em quen trong nhà cổ, hôm nào em sẽ giới thiệu cho chị."
"Mặc kệ anh ta đã, chuyện em bị tấn công là chuyện lớn."
Liễu Hàn tức giận nghiến răng kèn kẹt:
"Khâu Lương còn nói khách sạn này rất an toàn, bây giờ xem ra cũng chỉ thế này mà thôi. Không được, chị phải đi tìm giám đốc khách sạn."
Trước tiên Liễu Hàn dẫn Phong Quang đi gặp Khâu Lương, Khâu Lương nghe xong lập tức quan tâm hỏi Phong Quang một câu lấy lệ rồi ba người cùng đi tìm giám đốc khách sạn.
Giám đốc khách sạn là một người đàn ông trung niên mập mạp. Ông ta biết thân phận của Phong Quang, vì vậy càng thêm căng thẳng.
Nếu Phong Quang xảy ra chuyện gì trong khách sạn, ông ta cũng có thể đoán được đám fan của Phong Quang mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng có thể nhấn chìm khách sạn này. Nhưng may mà trong khách sạn có camera, giám đốc trích xuất đoạn camera, nhưng không xem thì thôi, xem xong cả bốn người đều kinh hãi.
Vì trong đoạn camera, Phong Quang nói gì đó với thang máy không người, sau đó, cô tái mặt xoay người vội vã chạy đi. Đến khúc ngoặt cầu thang, dường như cô nhìn thấy ai đó, sợ hãi sau đó không ngừng lùi về phía sau, rồi nhanh chóng lại chạy mất.
Từ đầu đến cuối chỉ một mình Phong Quang độc diễn, không hề có người thứ hai nào xuất hiện. Mắt Phong Quang mở trừng trừng, vẻ mặt ngơ ngác, nói không nên lời.
Giám đốc lịch sự cười:
"Tôi nghĩ... cô Hạ cần phải thả lỏng tinh thần, chuyện bị tấn công... có lẽ do cô Hạ tưởng tượng ra mà thôi. Cô thấy đúng không, cô Liễu?"
Liễu Hạ quan tâm nhìn Phong Quang đang ngây người, lúc quay sang nhìn giám đốc thì sắc mặt lạnh lùng: "Tưởng tượng cái gì mà tưởng tượng, tôi thấy khách sạn này có ma quỷ, đừng nghĩ chuyện gì cũng có thể đổ lên người Phong Quang nhà tôi."
Liễu Hàn là người như thế, cho dù trong lòng chị cảm thấy có vấn đề, nhưng vẫn chọn cách phản bác để ủng hộ người thân của mình. Đây còn gọi là bao che khuyết điểm.
"Cô Liễu, không thể nói như vậy được, khách sạn chúng tôi còn phải giữ danh tiếng."
Khâu Lương đứng ra giảng hòa:
"Tôi thấy sắc mặt cô Hạ rất tệ, Liễu Hàn cô đưa cô Hạ về nghỉ ngơi trước đi. Còn về vấn đề an toàn, giám đốc này, ông cũng đừng buông lỏng."
Giám đốc vội vàng cười xòa:
"Đúng đúng đúng, anh Khâu là khách quý. Về phương diện an toàn chúng ta sẽ tiếp tục tăng cường an ninh, đảm bảo an toàn của các vị."
"Tốt nhất là thế."
Liễu Hàn lạnh lùng đáp, rồi nhìn Phong Quang bằng sắc mặt mềm mỏng hơn:
"Chị đưa em về nghỉ ngơi trước."
Phong Quang chẳng nói chẳng rằng, ngơ ngác đi theo Liễu Hàn. Người ngoài không biết cô đang nghĩ gì, hoặc có lẽ không nghĩ gì hết.
Khâu Lương cười một tiếng:
"Giám đốc, chuyện ngày hôm nay..."
"Anh Khâu yên tâm, chuyện này tôi không bép xép ra ngoài đâu."
Có thể làm đến chức giám đốc này đương nhiên cũng là người khôn khéo, không đợi Khâu Lương nói xong ông ta cũng hiểu hết.
Cũng đúng, nếu chuyện đại minh tinh Phong Quang tỉnh thần không ổn định xuất hiện ảo giác truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo ra cơn bão lớn. Cô xuất hiện ảo giác ư. Phong Quang không tin, cô ngồi trên giường ôm đầu gối mình, trong mắt không hề có chút mê man nào, cô không tin mình bị ảo giác.
Liễu Hàn thấy cô im lặng, cũng không nói gì, chị xoa đầu Phong Quang:
"Chị ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi chị."
Cô gật đầu, lúc này Liễu Hàn mới rời đi.
Phong Quang không hề cảm thấy khó chịu buồn bã như những người khác. Cô nghiêm túc suy nghĩ lại quá trình cô và An Ức quen nhau, rồi nhớ "Hệ thống chủ... An Ức. ."
Cô nghe thấy giọng nói của mình mang theo nỗi sợ không tên vang lên trong đầu:
"Có phải anh ta... không phải là người sống không?"
Thật ra cô muốn hỏi có phải hắn là... ma không, nhưng đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy rất sợ khi nhắc đến danh từ này.
Hệ thống chủ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh nhạt nói:
"Là mục tiêu mà ký chủ yêu cầu đổi."
".. Mi bẫy ta."
Cô lạnh lùng. Hiện giờ cô đã có thể xác định, An Ức không phải là người. Hắn là ma, hơn nữa còn là một con ma mất trí nhớ. Cô không hiểu tại sao con ma An Ức lại cố chấp với mình đến vậy. Trong sự sợ hãi mang tính bản năng, cô chỉ có thể bình tĩnh thốt ra một câu chửi thề. Cô có thể nhìn thấy ma, hóa ra cô cũng có bàn tay vàng.
Phong Quang bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện. Tại sao nhiều người không nhìn thấy An Ức, tại sao Lạc Thần Hi lại sợ An Ức đến vậy? Là vì cô ta cũng biết An Ức là ma. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt rồi, Phong Quang lại tức giận:
"Hệ thống chủ, mi không hề nói rằng thế giới showbiz này có ma."
"Chuyện gì cũng nói với ký chủ, vậy thì có khác gì giúp ký chủ mở bàn tay vàng đâu?"
"Số lần ta mở bàn tay vàng còn ít lắm sao?"
"Với điều kiện tiên quyết là kí chủ còn điểm để đổi."
Hệ thống chủ ngừng lại một giây:
"Nếu ký chủ biết trước thế giới này có ma, vậy thì cô sẽ không dễ dàng chấp nhận nhiệm vụ của thế giới này như vậy."
Dù sao tất cả mọi người đều biết, cô có tiếng là sợ ma. Lúc này Phong Quang mới biết mình đã bị lừa, cô nghiến răng hỏi:
"Thật ra An Ức chính là mục tiêu ta cần công lược đúng không?"
"Phải, cũng không phải."
"Rốt cuộc ý của mi là gì?"
Hệ thống chủ không nói gì nữa. Cô tức giận đập giường, hừ mạnh một tiếng nữa, cục tức này không thể nào nuốt trôi nổi. Quan trọng hơn là, sau khi biết An Ức là ma, cô hoàn toàn không thể thản nhiên tiếp xúc với hắn như trước đây nữa! Trời dần tối, cô không dám tắt điện, cũng chẩn chừ hiện bên giường. Những bộ phim ma trong những năm tháng trước kia bị bạn bè bắt xem cũng hiện lên trong đầu cô, cô chỉ muốn cắn nát chăn, thẩm rủa trí nhớ bản thân sao lại tốt thế cơ chứ.
Đêm nay một mình cô không thể ngủ được. Phong Quang ngồi dậy, ôm gối xuống giường, quyết định đến tìm Liễu Hàn để ngủ chung.
Nhưng chân vừa chạm xuống đất, khóe mắt cô đã lướt tới một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ngoài cửa sổ.
Hắn rất đẹp, thấy cô nhìn mình, hắn còn nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng phòng cô đang ở nằm trên tầng tám. Phong Quang ngẩn người, quên cả phản ứng.
An Ức bước xuyên qua tấm kính thủy tỉnh, hắn dường như không nhận ra hành động của mình không giống người bình thường. Hắn tới bên cạnh Phong Quang, dịu dàng nói:
"Tôi lo em buổi tối sẽ đá chăn nên tới thăm em."
Phong Quang chỉ cảm động một giây, sau đó thét chói tai rồi ném cái gối trong tay ra.
Hắn tiện tay đón lấy chiếc gối cô ném tới, hoang mang trong giây lát, rồi lại nhìn cái gối trong tay, dè dặt hỏi:
"Phong Quang, em muốn tôi ngủ với em sao?"
Đùa cái khỉ gì vậy!