Quyển 8 _ Chương 15: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 _ Chương 15: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 _ Chương 15: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Cuối cùng, Phong Quang dùng sức lực bản thân mình để chứng minh vẫn có thể làm chuyện đó với một con ma chỉ là... nhiệt độ hơi lạnh, nhưng cũng trải nghiệm được kích thích kì lạ.
Giường chiếu lộn xộn, bầu không khí vẫn còn thoang thoảng mùi ân ái. Cô mềm oặt nằm trên người hắn, cảm thấy nếu được hút một điếu thuốc sau khi làm chuyện ấy thì càng tuyệt vời.
Dù cuối cùng cô là người bị hắn đè dưới thân, khóc lóc xin tha nhưng cô vẫn tự tin rằng là cô ngủ với hắn, chứ không phải hắn ngủ với cô. An Ức chốc chốc lại vuốt ve bờ lưng mịn màng của cô, giọng nói vốn tao nhã như gió, giờ đây lại mang theo vẻ lười biếng làm người ta đỏ mặt.
Hắn xoa đầu cô gái đang nằm trong lòng mình, từ lồng ngực khẽ bật ra tiếng cười nhẹ:
"Phong Quang, em là của anh rồi."
"Không đúng, anh là của em."
Dù không còn sức lực nhưng cô vẫn muốn phản bác lại hắn.
An Ức dịu dàng đáp:
"Được, anh là của em."
Cô cũng chỉ có thể có hắn.
"Ôi chao... Không xem phim được rồi."
Phong Quang liếc nhìn vé xem phim để trên bàn, thời gian chiếu phim đã bắt đầu từ lâu.
"Không sao, bây giờ chúng ta cũng đang hẹn hò mà."
Đúng vậy, dùng một bộ phim để đổi lấy được "ngủ" với người mình thích, hắn đương nhiên có lãi rồi.
Cô khinh bỉ nhìn hắn:
"Phải gọi là chúng ta quan hệ bất hợp pháp khi chưa cưới gả gì."
"Nhưng... Phong Quang vẫn chịu trách nhiệm với anh, đúng không?"
Phong Quang ngẩn người:
"Em chịu trách nhiệm với anh á?"
"Phong Quang đã lấy mất sự trong sạch của anh rồi, đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
"Trong sạch?" "Thật ra..."
Nét mặt An Ức ngượng ngùng:
"Đây là lần đầu tiên của anh."
Xấu hổ thế này đúng là rất vừa mắt cô, nhưng cô vẫn hỏi:
"Khoan đã, không phải anh mất trí nhớ sao? Sao anh biết đây là lần đầu tiên của mình?"
Hơn nữa, vừa rồi hắn mạnh mẽ đến vậy, không giống như lần đầu tiên!
"Vì ngoài Phong Quang ra, anh không có "hứng" với ai hết."
Dù là con ma mất trí nhớ, hắn vẫn tự tin về khoản này. Cái từ "hứng" này... Phong Quang không hỏi tại sao người mất trí nhớ mất luôn cả kiến thức thông thường lại có thể thốt ra từ này. Cô bỗng nhớ ra rất lâu trước đây cũng có một người nói thế, là ai nhỉ? Thời gian trôi qua quá lâu, dường như cô chỉ nhớ được một bóng hình.
An Ức hỏi:
"Phong Quang đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì..."
Có lẽ người ấy là mục tiêu của cô ở thế giới nào đó, vì sau khi nhiệm vụ kết thúc Hệ thống chủ sẽ xóa bỏ tình cảm nên cô chỉ có thể coi người ấy như người xa lạ.
Bình thường cô sẽ không nhớ được quá lâu, huống hồ cô đã phải sống ở thế giới trước mười lăm năm.
Cô cọ đầu vào ngực An Ức:
"An Ức, em sẽ đối xử với anh thật tốt."
Vì yêu thương người đàn ông này, cô sẽ cố gắng nhớ hắn thật lâu, dù những chuyện như kí ức chưa bao giờ do ý thức chủ quan của cô quyết định.
Hàng mày xinh đẹp của An Ức cong lên:
"Không cần Phong Quang đối xử tốt với anh, chỉ cần Phong Quang ở lại bên anh, anh sẽ yêu em thật nhiều."
"Vậy nếu em không ở bên anh thì sao?"
Cô lười biếng thuận miệng hỏi.
"Vậy thì anh sẽ nhốt Phong Quang như con chỉm mẹ đó vậy."
An Ức vui vẻ mỉm cười:
"Anh sẽ nhốt Phong Quang vào trong lồng, Phong Quang sẽ không Phong Quang chỉ nghĩ hắn đang nói đùa. Cô ngáp một cái, vì vừa vận động xong lên bây giờ mệt mỏi rã rời.
Trước khi ngủ, cô nhớ tới chuyện ban nấy muốn hỏi hắn:
"An Ức, mấy ngày nay em mang bùa bình an theo người, anh không thấy khó chịu ư?"
"Tại sao Phong Quang đeo bùa bình an mà anh lại cảm thấy khó chịu?"
Được lắm, hắn vẫn còn không ý thức được bản thân mình là ma. Phong Quang trước khi mơ màng ngủ nghĩ thầm trong lòng, cũng không biết Liễu Hàn mua bùa từ tên lừa đảo nào, hoàn toàn vô dụng.
Màn đêm yên tĩnh đến kì lạ. An Ức mở choàng mắt, hôn lên ấn đường cô gái trong lòng, rón rén xuống giường, cẩn thận đắp lại chăn giúp cô, sau đó mới ra khỏi phòng, đi đến cửa, hắn gặp một người đàn ông đã chờ ở đó rất lâu.
Người đàn ông cười một tiếng hờ hững:
"Nỡ bỏ người ta mà đi sao?"
An Ức không trả lời, giọng của hắn lạnh đi:
"Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi là ai, anh không cần quan tâm."
Người đàn ông nói:
"Anh chỉ cần biết, tôi là người hiểu anh nhất trên thế giới này."
"Đúng là đáp án thú vị."
An Ức cũng nở nụ cười thích thú, dù hắn biết, chính hắn còn không hiểu được bản thân mình.
Người đàn ông lạnh nhạt hỏi:
"Chỉ thế thôi mà anh đã thỏa mãn rồi sao?"
"Thỏa mãn mà anh nói là gì?"
"An Ức, cô ấy gọi anh thế nhỉ?"
Khóe môi của người đàn ông kia cong lên:
"Anh biết mà, dù phá hết máy quay phim, hay đốt trang phục diễn, anh vĩnh viễn không thể ngăn cản công việc của cô ấy. Công việc của cô ấy dù thế nào vẫn phải đụng chạm với thằng đàn ông khác."
"Vậy thì sao?"
Khóe mắt hẹp dài của An Ức hơi nheo lại."Hiện giờ cô ấy còn đang nồng nàn với anh, có lẽ dù anh làm gì, cô ấy đều không tính toán. Nhưng nữa, cảm thấy ghét anh thì sao?"
"Phong Quang từng nói, cô ấy thích tôi, cô ấy sẽ đối xử tốt với tôi."
An Ức cười thỏa mãn:
"Cô ấy sẽ không lừa tôi đâu."
"Không, anh không hề tự tin, vì anh không có gì để níu kéo cô ấy. Anh không biết mình là ai, không biết mình đến từ đâu, không biết mình lúc nào sẽ tan biến như sương mù. Anh nhìn xem, anh không có gì cả, nhưng cô ấy là Phong Quang, cô ấy có bạn bè yêu thương mình, cũng có nhiều người theo đuổi. Anh không hề có tự tin có thể thể thắng hết bọn họ, vì..."
Người đàn ông bật ra tiếng cười dữ tợn:
"Không ai biết đến sự tồn tại của anh."
Bàn tay An Ức để bên người nắm chặt lại, nhưng hắn vẫn cười dịu dàng:
"Anh đến đây chỉ để nói mấy chuyện này thôi sao?"
"Đúng, cũng không đúng. Tôi cho anh một lời khuyên, lời khuyên này có thể vĩnh viễn giữ cô ấy bên cạnh anh."
Người đàn ông đến gần An Ức, môi mỏng treo nụ cười tà ác, giọng nói của hắn ta rét buốt, cũng mang theo sự quyến rũ không biết tên:
"Chỉ cần cô ấy biến thành người giống anh, cô ấy sẽ ở bên anh mãi mãi."
Đúng là một lời khuyên, nhưng nét mặt An Ức không hề thay đổi. Dù người trước mặt đang dụ dỗ hắn làm hại người hắn yêu thương nhất, nhưng hắn vẫn ôn hòa, chỉ lạnh lùng đáp:
"Tôi sẽ không làm hại cô ấy."
"Là sẽ chuyện không hay vẫn chưa nghĩ đến?" Trong ngữ điệu hờ hững của người đàn ông ẩn giấu sự sắc bén.
Hắn ta đường như có thể nhìn thấu tim người khác, tìm thấy nơi phòng ngự yếu ớt nhất trong lòng, dùng cách đơn giản để tấn công đánh bại kẻ địch.
Hắn chính là một thuyết khách trời sinh:
"Anh và tôi đều hiểu, thế giới này quá bẩn thỉu, người muốn nhúng chàm cô ấy quá nhiều. Một cô gái xinh đẹp như vậy không nên thuộc về thế giới hiện giờ, không đúng sao?"
Trên gương mặt An Úc vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo như có như không, nhưng hắn không nói gì. Người đàn ông kia dùng giọng điệu không thể nắm "An Ức, chúng ta đều hiểu. Anh không thể phản bác lại lời của tôi, hơn nữa lời khuyên của tôi mới là cách duy nhất bảo vệ cô ấy, cũng là cách duy nhất đảm bảo cô ấy không rời khỏi anh. Vì vậy anh có muốn hợp tác với tôi không?"
Hợp tác với hắn ta cùng giết cô.