Quyển 8 - Chương 16: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 16: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 16: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Sau mấy ngày trời nắng đẹp, hôm nay trời đột ngột mưa to xối xả. Vì trang phục diễn bị cháy nên phải ngừng quay một ngày. Hôm nay trang phục diễn được đưa tới, nhưng lại vì cơn mưa này mà tiến độ của đoàn làm phim bị chậm lại.
Có người nói mưa lớn thế này có lẽ do Long Vương nổi điên rồi. Đương nhiên hôm nay không cần quay phim nhưng đáng tiếc là Khâu Lương gọi một cú điện thoại, kêu tất cả mọi người đến nhà cổ. Mọi người đều đội mưa đến, xong mới biết đạo diễn Khâu không chịu đổi địa điểm quay phim, bị Liễu Hàn nói đến nỗi không còn cách nào, không biết mời được một vị đạo Sĩ từ đâu ra, nói rằng có thể trấn áp tà khí.
Trong lòng Phong Quang căng thẳng nhưng ngoài mặt thì bình tĩnh. Cô kiểm chế để bản thân không nhìn An Ức, dù lúc này An Ức đang nắm tay cô. An Ức cúi đầu, thì thầm vào tai cô:
"Đừng lo lắng, ông ta không nhìn thấy anh đâu." Thật ra anh đâu cần dựa gần vào cô để nói chuyện...
Phong Quang thầm nói trong lòng, anh biết cô ở chỗ đông người chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy anh, vì vậy mới nói chuyện không kiêng nể như vậy.
Những người xung quanh không nhìn thấy nhưng cô vốn hay xấu hổ, muốn nhắc nhở anh hành động thân mật thể này trước đông người là không hay lắm. Bởi vậy... sắc mặt cô lại càng đỏ hơn.
Liễu Hàn hỏi:
"Phong Quang, sao mặt em lại đỏ thế?"
".. Hơi nóng."
Liễu Hàn gật đầu:
"Nhiều người thế này chen chúc trong một căn phòng, đúng là hơi nóng."
Lạc Thần Hi bất giác đứng cách Phong Quang rất xa. Cô ta không sợ Phong Quang, mà sợ người đàn ông đó, bởi vì cô ta nhìn thấy người đó đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo.
Lạc Thần Hi không hiểu tại sao một người đàn ông dịu dàng như vậy... là con ma mới đúng lại có ánh mắt rét lạnh đến thế. Bản năng nhắc nhở cô ta rằng, hình như cô ta đã đắc tội với hắn.
Đúng là cô ta đắc tội với hắn, vì hắn nghe được Phong Quang biết chuvên hẳn nháng lI7a là do câ ái nàv lắm mầm nói ra. Đao eĩ no lầm hầm mấy câu thần chú, lắc lắc chuông đồng trong tay.
Phong Quang còn tưởng ông ta muốn nhảy đồng thì bỗng nhiên ông ta ngâm một tiếng trầm trầm. Liễu Hàn vội hỏi:
"Đạo trưởng, phát hiện gì sao?"
"Nơi này không có oán khí hay tà khí, nhưng một có một chấp niệm rất sâu."
Liễu Hàn băn khoăn:
"Chấp niệm ư?"
"Đúng vậy, chính là chấp niệm, chấp niệm này vô cùng mạnh mẽ. Ừm, tôi phải kiểm tra."
Đạo trưởng có vẻ có chút cốt cách thần tiên này lấy điện thoại trong túi ra, kiểm tra hết một lượt, rồi lại cất điện thoại vào:
"Hôm nay chỉ có trấn này có mưa, các trấn xung quanh đều trời quang mây tạnh, hóa ra còn có thể ảnh hưởng đến thời tiết, xem ra chấp niệm này đã mạnh đến đáng sợ rồi."
Phong Quang không nhịn được nhìn An Ức. An Ức thấy cô nhìn mình, bèn mỉm cười dịu dàng như gió xuân, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô.
Phong Quang giật mình nhìn trái ngó phải, vẫn may ngoài Lạc Thần Hi ra, không ai nhìn thấy cảnh này, còn nỗi băn khoăn của cô cũng bị nụ hôn đột ngột vừa rồi của An Úc xóa tan.
Khâu Lương không hề tin mấy thứ quỷ thần, vì vậy anh ta chỉ hỏi cho có lệ:
"Vậy đạo trưởng cho rằng nên xử lý thế nào?"
"Không cần xử lý."
Đạo trưởng rất có phong phạm thần tiên:
"Tà khí có thể bị xua tan oán khí có thể được trấn áp nhưng chấp niệm này không giống tà khí và oán khí, nói chung, phần lớn chấp niệm do cầu mà không được. Nếu tìm được thử cầu mà không được này, nó sẽ thỏa mãn, chấp niệm cũng tự động tiêu tan.
Có một vài người cố chấp với thứ gì đó, họ sẽ luôn muốn gần thứ mình theo đuổi thêm chút nữa và không bao giờ cảm thấy là đủ.
"Ồ? Cô gái này..."
Vị đạo trưởng nọ bỗng nhiên đi tới chỗ Phong Quang. Ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới, bấm ngón tay rồi nặng nề lắc đầu.
Phong Quang lạnh xương sống khi bị ông ta nhìn, trong lòng thầm Liễu Hàn vội hỏi:
"Đạo trưởng nhìn ra Phong Quang nhà chúng tôi có gì ư?"
"Ấn đường của cô gái này đen xì, nhìn có vẻ mạng không còn lâu."
"Gì cơ?"
Vẻ mặt Phong Quang sửng sốt.
"Con người có ba ngọn đuốc, tôi thấy cô gái này đã tắt mất hai ngọn, e là có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được. Hơn nữa ma khí trên người cô đây rất thịnh, dương khí không đủ. Ngọn đuốc cuối cùng lúc sáng lúc tối, tưởng tắt mà chưa tắt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Mấy lời này hù Phong Quang sợ đến hoảng hồn.
Cô vốn không tin nhưng mấy chuyện mà vị đạo sĩ này nói hoàn toàn trùng khớp với tình cảnh của cô bây giờ.
Ví dụ như cô có thể nhìn thấy ma, ví dụ như hiện giờ cô và ma đang... khụ:
"qua lại", cái gọi là ma khí trên người cô cực thịnh cũng có thể là thật.
Cô gượng gạo ho nhẹ một tiếng, chỉ vào Lạc Thần Hi:
"Nói tôi thảm vậy, vậy thì xem cho cô ấy đi."
Lạc Thần Hi sửng sốt.
"Ừm, nếu là cô gái này..."
Đạo trưởng bấm đốt ngón tay:
"Ba ngọn lửa đã tắt mất một ngọn, không có họa đổ máu, gần đây có số đào hoa."
Lạc Thần Hi thở phào một hơi. Đạo trưởng lại nhìn Phong Quang:
"Tôi cảm thấy cô đây hẳn nên quan tâm chuyện của mình mới đúng, tình hình của cô đã đến bước rất nghiêm trọng rồi."
Liễu Hàn còn sốt ruột hơn cả Phong Quang:
"Đạo trưởng xin cứ nói, phải làm gì mới có thể hóa giải kiếp nạn của Phong Quang?"
"Cái này à, nếu muốn hóa giải nguy hiểm, vậy chỉ có thể đến nơi sạch sẽ nghỉ một thời gian, ví dụ như miếu Quan Vũ... ặc!"
Đạo trưởng còn chưa nói xong, ông ta đã ôm ngực mình ngã xuống đất.
Mọi người thấy ông ta trợn mắt há miệng thở khó nhọc, bèn vội vàng tức gọi điện thoại cấp cứu, tất cả mọi người đều náo loạn cả lên. Gương mặt đạo trưởng trắng bệch, cả người run rẩy như phải chịu một cơn đau thấu xương.
Phong Quang giật mình khi nhìn cảnh trước mắt, cô hoang mang nhìn An Ức không biết phải làm sao.
An Ức lắc đầu:
"Không phải anh làm, Phong Quang, em phải tin anh."
Phong Quang mím môi không nói gì.
"Là hắn."
An Ức nhìn ra phía cửa:
"Là hắn làm."
Một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trong làn mưa nhưng không hề có giọt mưa nào rơi lên người hắn ta. Dường như hắn ta có sức mạnh ngăn cách mình với thế giới, lấy hắn ta làm trung tâm, xung quanh hắn ta như một chiếc hố đen đáng sợ, có thể hút người nhìn vào vực sâu vô tận.
Chiếc mũ đen vẫn che khuất nửa gương mặt hắn ta nhưng Phong Quang biết hắn ta đang dùng ánh mắt không hề có độ ấm để nhìn cô.
Cô bỗng thấy rét lạnh. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, người đàn ông trong mưa đã biến mất. Cơ thể căng cứng của cô mới được thả lỏng, chân không hiểu sao lại mềm nhữn, đứng không vững. An Ức đứng bên cạnh đỡ lấy cô.
An Ức xoa đầu cô, dịu dàng nói:
"Đừng sợ, anh sẽ không để hắn làm hại em đâu."
Phong Quang không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, cô lạnh lùng nhìn đám người khênh đạo sĩ lên xe. Liễu Hàn thấy sắc mặt cô kì lạ, tưởng cô hoảng sợ, bèn an ủi cô mấy câu. Cô chỉ cười không nói. Phong Quang cảm thấy sợ hãi, người đàn ông đó tạo ra cho cô nỗi sợ khôn cùng, chuyện lần này rõ ràng là nhằm vào cô. Cô nắm chặt tay An Ức trong vô thức.