Quyển 8 - Chương 21: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 21: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 21: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Trong suốt thời gian một tháng sau, người tên A đó quả thật không hề xuất hiện nữa.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Phong Quang lại không kiểm được nhìn sang An Ức ngồi bên cạnh với cảm thấy nghi ngờ. Cô không biết An Ức đã dùng cách gì xua đuổi hắn ta rời khỏi. Và dường như An Ức cũng không định nói cho cô biết.
Phong Quang vốn chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ mấy chuyện huyền ảo này. A rời đi, đoàn làm phim cuối cùng cũng có thể bấm máy bình thường. Vì ngày bấm máy theo kế hoạch hết lần này đến lần khác bị dời lại, lúc này họ không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Ngu Thuật chỉ cần chữa trị đơn giản đã có thể trở về đoàn, gặp lại Phong Quang, lại nhìn thấy An Ức bên cạnh cô, anh ta thờ ơ "Ồ... một tiếng, âm cuối cùng phát ra mang một chút ý vị không rõ ràng.
Lúc đến gần Phong Quang, anh ta tỏ vẻ như không có gì, dùng âm thanh chỉ có hai người họ có thể nghe thấy nói:
"Hóa ra bạn trai mà cô nói chính là người này à, nhưng... anh ta nhìn có vẻ còn nguy hiểm hơn cả anh chàng mặc áo đen hôm trước"
Phong Quang còn đang mơ hồ không hiểu câu nói này của Ngu Thuật là có ý gì, Ngu Thuật đã ung dung thong thả bước đi xa. Cô nghỉ ngờ xoa xoa cằm, vốn cứ tưởng Ngu Thuật chẳng qua chỉ là hoàng tử sầu muộn gì đó, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, so với bản thân,
Ngu Thuật này mới giống như người nắm bắt kịch bản.
Sau hai tháng quay phim, Cổ Thành Di Mộng tuyên bố đóng máy, bắt đầu bước vào giai đoạn hậu kỳ khẩn trương.
Phong Quang cũng không có quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, vì bộ phim đã tiến hành các hoạt động tuyên truyền. Trạm đầu tiên của họ chính là tòa cao ốc Tỉnh Hải ở thành phố A.
Cao ốc Tỉnh Hải là kiến trúc cao nhất của thành phố A. Nghe đồn tầng cao nhất ở đây, xuyên qua cửa sổ thủy tỉnh trên trần nhà, có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Nhưng chỉ tiếc là, từ lúc cao ốc Tinh Hải được xây dựng, tầng trên cùng đó trước nay chưa từng mở cửa cho người ngoài vào, chẳng ai biết chủ nhân của cao ốc Tinh Hải là ai, cũng chẳng ai biết nhân vật nào mới có tư cách đặt chân lên tầng cao nhất ấy ngắm phong cảnh đẹp nhất thành phố.
Nhưng một địa điểm thần bí như vậy, Khâu Lương lại có cách đưa truyền thuyết, hơn nữa còn gửi thiếp mời ký giả, chỉ một vài ký giả nổi tiếng được mời mới có thể đến dự buổi họp báo ra mắt này.
Ngay trong lúc này, Phong Quang đang đứng trong một căn phòng, thái độ của cô vô cùng cương quyết:
"An Ức, anh ra ngoài ngay cho em."
An Ức vẫn điềm nhiên, ngữ khí của hắn chất chứa một chút thỉnh cầu:
"Anh hứa anh sẽ không làm phiền em... Phong Quang, đừng đuổi anh đi."
"Em không có ý đuổi anh... Nhưng, anh không đi em làm sao thay quần áo chứ?"
Cô giậm chân, nhìn thấy ánh mắt tổn thương của hắn, người ngoài không biết chắc sẽ cho rằng là cô đã bắt nạt hắn!
"Cơ thể của Phong Quang, anh đã ghi nhớ rất rõ rồi, nhìn thêm một lần cũng không sao mà."
Mặt cô đỏ bừng:
"An Ức! Anh ra ngoài cho em!"
"Anh..."
"Anh ra ngoài đợi cho em!"
Không đợi anh ta nói gì thêm, cô đã cương quyết đẩy anh ra khỏi cửa, sau đó hung hãng đóng cửa lại.
Phong Quang sờ gương mặt đang nóng bừng của mình. An Ức xấu xa đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ. Cô lại bước trở về phía giường, cởi quần áo trên người ra, sau đó mặc chiếc váy liền thân màu đỏ mà Khâu Lương cho người đưa đến trước đó. Chiếc váy công chúa sát nách, ngắn trên gối sau khi mặc lên người, vừa khéo làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô.
Chiếc váy đỏ rực như ngọn lửa, cũng làm cho làn da của cô càng thêm trắng nõn, chỉ cần nhìn thấy liền khiến người ta bị kích động muốn tiến đến hôn một cái.
Chiếc váy này thoạt nhìn thiết kế rất đơn giản, nhưng phần eo được điểm xuyết cả một bầu trời sao, còn đính thêm rất nhiều họa tiết tỉnh tế.
Lúc vừa định mang giày vào, cô bỗng đứng ngây ra.
Đợi đã, bầu trời đầy sao?
Chiếc váy cưới cô mặc để chụp quảng cáo, bức thư mà A gửi đến, còn cả chiếc váy lần này nữa... bất luận cái nào, cũng đều liên quan đến bầu trời Trong đầu Phong Quang có suy nghĩ gì đó vụt qua. Chiếc hộp được đặt trên đầu giường đã cướp đi sự chú ý của cô, vì bên trên chiếc hộp còn có một mẩu giấy, trên mẩu giấy có viết một câu:
"Tặng người tôi yêu nhất."
Nét chữ đó cô rất quen thuộc, vì nó giống hệt nét chữ trong những bức thư trước đây A gửi cho cô.
Cô sững sờ một lúc, bước đến đó. Chiếc hộp gỗ mang phong cách cổ xưa đang im lặng nằm đó. Cô do dự một chút rồi dè dặt mở chiếc hộp ra, trong chiếc hộp lại có một tờ giấy khác.
Phong Quang lật mở tờ giấy được gấp ngay ngắn đó, bên trong là bản thiết kế gốc của một chiếc váy cưới nhưng đường nét phác họa thoạt nhìn vẫn có chút non nớt, có thể thấy tuổi tác của chủ nhân bức họa này vẫn còn khá nhỏ. Nhưng những đường nét cần thiết đều được vẽ ra, cô vẫn còn nhớ, chiếc váy cưới hôm đó mà cô mặc có thiết kế giống hệt với bản vẽ này, góc phải bên dưới tờ giấy có một dòng chữ:
"Đây là bảng thiết kế đầu tiên của tôi, là vật mà tôi cất giấu nhiều năm. Bây giờ, tôi mang món quà quan trọng nhất này dành tặng em.
Từ nay về sau, em chính là bảo bối quan trọng nhất của tôi."
Quả nhiên là hắn ta...
Phong Quang đặt tờ giấy xuống, nhìn thấy bên trong chiếc hộp còn có một chiếc đồng hồ cát. Đồng hồ cát tượng trưng cho thời gian nhưng khi tất cả hạt cát đều rơi xuống bên dưới, có phải cũng có ý báo hiệu... thời gian đã hết?
"Đừng..."
Trong góc phòng truyền đến một giọng nói vô cùng yếu ớt:
"Đừng chạm vào đồng hồ cát..."
Cánh tay vừa mới giơ lên của Phong Quang sững lại. Cô xoay người, liền nhìn thấy anh chàng áo đen đã lâu không gặp đang nằm trong góc tường. Cơ thể hắn ta gần như trong suốt, xuyên qua hắn ta, còn có thể nhìn thấy góc tường trắng toát phía sau.
"Là anh..."
Cô bất giác lùi về sau một bước, nỗi sợ hãi hắn ta để lại cho cô vẫn còn, dù bây giờ nhìn hắn ta đường như đã sắp tan biến.
Hắn ta nhìn thấy vẻ cảnh giác của cô, khóe môi trắng bệch cong lên đẩy mỉa mai. Có lẽ hắn ta đang mỉa mai chính mình, hắn ta dốc hết sức ngồi dựa vào góc tường, yếu ớt thở dài một tiếng: làm người khác cảm thấy vừa vui mừng vừa lấy làm tiếc." "Anh có ý gì chứ?"
Phong Quang sững lại, hỏi:
"Dáng vẻ bây giờ của anh... là sao vậy?"
"Lẽ nào em không nhận ra, tôi sắp tan biến sao?"
"Tan biến... Đừng đùa nữa, loại ác quỷ giống như anh, sao có thể dễ dàng tan biến vậy chứ?"
"Em tự tin về tôi thế sao, tôi thật sự cảm thấy rất vui."
Hắn ta mỉm cười dường như đúng là hắn đang thỏa mãn thật:
"Em đứng cách xa tôi như vậy, tôi nói chuyện phải mất rất nhiều sức, em có thể đến gần hơn một chút không?"
Phong Quang ngây ra, vô thức tiến gần về phía hắn nhưng vẫn cách xa tầm ba bước.
"Gần thêm chút nữa."
Cô cảm thấy kì lạ liền bước đến trước mặt hắn ta. Đột nhiên hắn giơ tay lên, không biết sức lực từ đâu đến, hắn ta kéo tay cô, làm cô ngã vào lòng hắn.
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang chính là phải nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn, nhưng cô lại nghe thấy hắn ta dùng giọng nói dịu dàng thì thầm bên tai:
"Tôi đã sắp tan biến rồi, trước khi rời khỏi hãy để tôi được ôm em một lần."
Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.
Thấy cô không vùng vẫy nữa, hắn ta lại vui vẻ hôn lên phần má bên trái của cô:
"Phong Quang, suy cho cùng em vẫn có chút tình cảm với tôi."
".. Anh đừng hiểu lầm, chẳng qua vì tôi thấy dáng vẻ lúc này của anh nên nhớ đến An Ức mà thôi."
Đúng vậy, An Ức trước kia, cũng sẽ dùng dáng vẻ và ngữ khí khiến cho người khác đau lòng này nói chuyện với cô.