Quyển 8 - Chương 22: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 22: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 22: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Hắn ta dường như rất đau lòng:
"Xem ra, Phong Quang thật sự rất thích An Ức."
"Vậy thì đã sao?"
Hắn ta khẽ cười một tiếng:
"Phong Quang em biết tôi vừa thích em vừa muốn giết em. Vậy em có biết, An Ức anh ta cũng là người giống như tôi không?"
"Anh đang nói lung tung gì vậy?"
Phong Quang ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đen kịt của hắn, bất giác quên cả phản ứng.
Mi mắt hẳn rũ xuống, từ tốn nói:
"Phong Quang, có rất nhiều chuyện, đều sẽ vì nhận thức khác nhau của mỗi người mà cảm thấy giữa họ vốn chẳng chút gì giống nhau. Ví dụ như bây giờ, cho dù em nhìn thấy tướng mạo của tôi, em vốn cũng sẽ chẳng nghĩ gì, nhưng nếu tôi nói cho em biết, tôi có một gương mặt giống hệt với An Ức thì sao?"
Cùng lúc câu nói cuối cùng kết thúc, hai mắt của Phong Quang cũng mở to lên, trong đáy mắt cô, phản chiếu một hình bóng, chính là một người có gương mặt giống hệt An Ức.
"Quả nhiên, em cũng có chướng ngại về nhận thức."
Hắn ta mỉm cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt đang mở to vì kinh ngạc của cô.
"Không thể nào..."
Đầu óc Phong Quang chợt trống rỗng:
"Chuyện này sao có thể chứ... là anh... anh đã biến thành dáng vẻ của An ức..."
"Tôi không có bản lĩnh này đâu. Phong Quang, tôi và An Ức mà em nói, vốn dĩ đã có ngoại hình giống hệt nhau, bất luận là gương mặt, hay tính cách, chúng tôi đều giống hệt nhau. Điểm khác biệt chi là, nhận thức của chúng tôi không giống nhau mà thôi."
Không phải cô không nhớ được mặt người, chỉ là khi cô nhận định chắc chắn hai người này vốn không phải là cùng một người thì cô sẽ vô thức liên tưởng ra rằng gương mặt của hai người này cũng hoàn toàn chẳng có điểm gì giống nhau. Trừ khi có người nói với cô, hai người này có gương mặt đñiếnn hêt nhau. nhá vữ nhân định tư duv ca cô trước đó. Câ cá chướng ngại nhận thức phi điển hình. Đây chính là hiện thực mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
"Không... Chuyện này vẫn không thể nào, sao anh có thể có gương mặt giống hệt An Ức chứ? Chuyện này không có lý nào... Trừ khi, trừ khi hai người là anh em song sinh..."
"Em sai rồi, tôi và hắn giống hệt nhau, không phải vì chúng tôi là anh em song sinh, mà là vì hắn chính là tôi, tôi chính là hắn."
Nhìn thấy gương mặt nhỏ kinh ngạc đến mức không còn chút biểu cảm, cuối cùng hắn ta vẫn không kiềm được đưa tay lên, dịu dàng vuốt ve đôi má xinh đẹp của cô, dịu giọng nói:
"Em phải hiểu một chuyện, tôi muốn giết em nhiều đến nhường nào thì cũng yêu em nhiều đến nhường ấy. Hắn yêu em nhiều thế nào thì cũng muốn giết em nhiều thế ấy. Chúng tôi giống nhau nhưng lại không giống nhau."
Cô nắm chặt vạt áo của hắn ta:
"Tôi không hiểu... rốt cuộc những lời anh nói là có ý gì?"
Dáng vẻ khủng hoảng bất an của cô đáng thương đến cực độ, hắn ta khó khăn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, đem hết mọi chuyện kể ra thật tỉ mỉ:
"Kể từ ngày tôi chết đi, linh hồn của chúng tôi đã chia thành hai nửa. Tôi kế thừa phần ký ức và tình cảm muốn giết em, còn hắn thì mất đi ký ức nhưng lại có một phần tình cảm yêu em. Nhưng, Phong Quang em phải hiểu, vì yêu em nên tôi mới muốn kéo em cùng rời khỏi thế giới này. Tình yêu mà hắn dành cho em sẽ tăng lên từng ngày, vậy nguyện vọng hắn muốn giết em cũng sẽ dần mãnh liệt hơn. Tôi tồn tại vì muốn giết em. Khi hắn có tâm nguyện muốn giết em, sức mạnh của tôi sẽ bị hắn cướp đi từng chút từng chút một, thậm chí, cuối cùng là tan biến."
"Anh, anh sẽ chết sao..."
Cô không kìm được siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn ta, mu bàn tay lộ ra cả gân xanh.
"Không phải chết."
Hắn ta lại dùng biểu cảm thỏa mãn hít thật sâu mùi hương ngọt ngào trên người cô:
"Em xem, em cũng rất quan tâm đến tôi."
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Anh đã sắp phải chết rồi!"
"Yên tâm, tôi sẽ không chết, chỉ là từ từ bị hắn hấp thụ mà thôi. Đầu chúng tôi sẽ trở thành một thể hoàn chỉnh"
Tất cả mọi chuyện, đều chỉ là tương đối. Hắn ta yêu cô nhưng lại muốn giết cô, chính vì sự mâu thuẫn này nên một linh hồn mới bị chia làm hai phần.
Sau khi phần tình cảm muốn giết cô dần bị An Ức hấp thu, tình yêu của hắn ta dành cho cô cũng bắt đầu dâng lên. Hắn ta bắt đầu không muốn cô chết đi, hắn ta muốn cô được tiếp tục sống tiếp. Cho dù thế giới này có làm hắn ta thất vọng đến mấy đi nữa, cho dù trên thế giới này không có sự tồn tại của hắn ta, nhưng hắn ta nghĩ chỉ cần cô vui vẻ sống tiếp là được, sự đau khổ của cái chết vốn không nên để cô gánh chịu.
Phong Quang ngập ngừng nói:
"Anh nói... Anh nói anh ấy đang dần chiếm đoạt anh. Vậy có phải anh ấy... có phải anh ấy đã bắt đầu muốn giết tôi không?"
"Sợ rồi sao?"
Hắn ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, ung dung nói lời châm chọc:
"Đừng sợ, cứ lấy khí phách như lần trước lúc em tát tôi một bạt tai ấy."
"Anh! Lúc đó chẳng phải tôi bị anh dồn ép quá sao!"
"Vậy em có thể yên tâm, có lẽ đợi đến lúc hắn dồn ép em, em cũng sẽ có lúc to gan như vậy."
Nhìn thấy sắc mặt cô đỏ bừng, cuối cùng hắn ta cũng không đành lòng, thở dài nói:
"Em cùng hắn nói những gì, làm những gì, tôi không cần nhìn không cần nghe cũng sẽ biết. Chúng tôi chính là hai phần của một cá thể, thế nên tôi cũng biết, hắn yêu em đến nhường nào. Em phải có lòng tin với bản thân mình, hắn sẽ không nỡ ra tay làm hại em, cũng giống như tôi trước đây vậy."
"Anh nói thật nhẹ nhàng."
Trong lòng Phong Quang đang rất rối, chắc chắn bất kỳ ai khi biết bạn trai của mình vì quá yêu thương mình nên nảy ra ý định muốn giết mình, tâm trạng cũng sẽ chẳng vui nổi. Huống hồ người đàn ông này, còn vì yêu cô lại muốn giết cô mà bản thân chia làm hai linh hồn.
Cô đã từng gặp kẻ thần kinh, nhưng cũng chưa từng gặp gã thần kinh nào như vậy.
Hắn ta mỉm cười yếu ớt:
"Phong Quang, thời gian của tôi sắp hết rồi..." Cô ngẩng đầu lên, không biết nên có biểu cảm gì. Trước đây cô chỉ thấy sợ hãi anh chàng này, cảm thấy hắn ta là một gã biến thái, nhưng bây giờ sau khi hắn ta mất đi sát ý, nhìn thấy hắn ta, cô liền nhớ đến An Ức trong lần đầu gặp gỡ. Một An Ức làm cô thương xót, cũng làm cô động lòng.
"Rất nhanh thôi, tôi hoàn chỉnh sẽ xuất hiện trước mặt em. Trước lúc đó, tôi muốn cảnh cáo em, đừng chạm vào chiếc đồng hồ cát đó, trong đó có chất lỏng gây nổ, chỉ cần em chạm vào nó, nó sẽ lập tức phát nổ..."
Sắc mặt hắn ta trắng bệch như giấy, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
"Chất lỏng gây nổ..." Sắc mặt cô tái đi.
Hắn ta mỉm cười:
"Là món quà lúc còn sống tôi đã chuẩn bị cho em, để tiễn em rời khỏi thế giới này."
"Tôi đã sắp xếp hết tất cả, thế giới làm người khác sầu não này không xứng có được em. Phong Quang, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể gặp nhau. Ngày chúng ta được gặp nhau, tôi sẽ nói cho em biết, tôi yêu em đến nhường nào. Sẽ không lâu đâu, rất nhanh, rất nhanh thôi... Tôi sẽ ở địa ngục đợi em."
Cô nhớ lại phần kết của bức thư cuối cùng mà mình nhận được, người nổi hết cả da gà. Vậy là từ trước đó rất lâu, hắn đã tính toán hết tất cả mọi chuyện, biết rõ lúc nào cô sẽ xuất hiện ở đâu, lại dùng cách có thể thành công nhất giúp kế hoạch của hắn thành công.
Sau một phút bàng hoàng, cô cười lạnh một tiếng:
"Để giết tôi, anh quả đã bỏ ra không ít công sức."
"Không phải tôi, mà là chúng tôi."
Chỉ khi hắn ta và An Ức ở cùng nhau mới là một bản thể hoàn chỉnh.
Từ lúc cảm nhận được sức mạnh của mình dần bị An Ức hấp thu, mấy tháng nay, hắn ta không thể không tránh khỏi An Ức càng xa càng tốt. Khoảng cách có thể giảm bớt tốc độ hấp thu của An Ức.
Kế thừa một phần ký ức trước đây, hắn biết rõ hôm nay là ngày gì, thế nên hắn đã quay trở lại, cho dù đến gần cô cũng đồng nghĩa với việc hắn nhận án "tử" cho chính mình.