Quyển 8 - Chương 23: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 23: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 23: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Ngữ khí Phong Quang đầy phức tạp khi hỏi: "Anh nhất định phải tan biến sao?"
"Không nỡ xa tôi sao?"
Gương mặt hẳn trắng bệch, mỉm cười yếu ớt. Hắn ta vẫn cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình giơ tay lên, ngón tay cong cong quét qua sống mũi của cô, cử chỉ thân mật hệt như tất cả những cặp tình nhân khác.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thất vọng:
"Tôi vẫn không thể chấp nhận... Theo tôi thấy, anh là anh, An Ức là An Ức, hai người là hai người khác nhau, là hai cá thể. Cho dù chuyện hai người phải hợp thành một thể là bắt buộc, nhưng bất luận là ai chiếm đoạt ai, người còn lại sẽ tan biến, so với chết thì có gì khác biệt?"
"Vậy em có nỡ để An Ức tan biến không?"
"Tôi..."
Cô không trả lời được.
Trong đôi mắt cười của hắn ta ẩn chứa vẻ thất vọng, dùng ngữ khí thê lương nói:
"Phong Quang, cho dù là bản thân, cũng sẽ đố ky với bản thân mình. Tôi thường nghĩ, sao lại là tôi kế thừa phần tình cảm muốn giết em. Nếu đổi lại là em gặp tôi trước, vậy có phải, bây giờ em sẽ thích tôi hơn một chút không?"
"Tôi không biết... Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em."
Hắn ta bất lực cúi đầu, dán chặt lên trán cô, hết cách nói:
"Có lẽ đây chính là cái gọi là số mệnh. Cho dù là cùng một người thì đã sao, từ ngày chúng tôi trở thành hai cá thể khác biệt, số mệnh của chúng tôi đều đã khác. Hắn sẽ được em yêu thích, được em ái mộ, còn tôi... sẽ bị em chán ghét, bị em khiếp sợ."
"Anh đừng nói nữa... Có lẽ, có lẽ tôi có thể đi tìm An Ức, bảo anh ấy đừng chiếm đoạt anh nữa, có được không?"
Cô dùng giọng điệu thương lượng, dù trong lòng cô cũng hiểu, đề nghị này vốn là chuyện không thể.
"Em không hiểu, tôi chán ghét hắn đến nhường nào thì hắn cũng chán ghét tôi nhường nấy. Hai chúng tôi đã định sẵn chỉ có thể có một người chiếm đưc địa vị chủ đao. kẻ manh eẽ chiếm đoat kẻ vếu. Cuối ùna khi đạt đến một thể hoàn chỉnh, người đàn ông yêu em, đồng thời cũng muốn giết em mới xuất hiện như một chỉnh thể."
Phong Quang vẫn mơ màng chưa hiểu:
"Vậy anh nói... Tôi phải làm sao? Tôi chỉ biết bạn trai của tôi là An Ức và anh mới là người muốn giết tôi. Đợi đến lúc hai người biến thành một, người đó... có còn là người mà tôi biết không?"
"Đừng hoảng sợ."
Hắn ta dịu giọng an ủi:
"Bất luận thay đổi thế nào, tình yêu đối với em là thứ mãi mãi không thay đổi."
Đương nhiên, phần tình cảm cực đoan lệch lạc, cũng sẽ không thay đổi.
Đôi mắt hắn ta dần mất đi sức lực để mở to:
"Phong Quang, em chỉ cần là chính em là được, bị hắn chiếm đoạt, vốn không có nghĩa là tôi sẽ tan biến."
"Anh... Anh đừng chết..."
Hắn ta nở nụ cười cuối cùng nhẹ nhàng dán môi mình lên cánh môi cô. Hắn ta đã không còn sức lực nữa:
"Đã nói rồi, tôi sẽ không chết, chỉ là trở về... Lúc gặp lại nhau, em sẽ có thể nhìn thấy con người hoàn chỉnh của tôi..."
"Đợi đã... Anh đừng thiếp đi, tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh. Tôi còn rất nhiều chuyện vốn không rõ. Anh mở mắt ra đi..."
Cùng với giọng nói đầy bi thương của cô, cơ thể hắn ta càng trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến như một làn sương mỏng. Mất đi vòng tay, Phong Quang ngồi bệch xuống đất, trong mắt cô bỗng dâng lên một tầng sương mờ.
Hắn ta cứ thế tan biến, không để lại bất kỳ dấu vết gì, thậm chí đến cuối cùng, cô cũng không biết nên xưng hô với hắn ta như thế nào. Còn An Ức, chung quy ngoài một cái tên mà cô đặt, có chẳng có biết gì về hắn cả.
Trong lòng Phong Quang nặng tru, cô cảm thấy rất khó chịu.
"Đừng đau lòng"
Giọng nói vừa dịu dàng vừa quen thuộc đó lại một lần nữa vang lên bên tai cô. Cô sững sờ quay đầu lại, vì hai mắt đang ướt đẫm, thị giác cũng có chút mơ hồ, nhưng cho dù nhìn không rõ, cô cũng biết người đàn ông đó là ai. Hắn mỉm cười rất đẹp, trong đáy mắt dịu dàng đó, ánh lên một tia u ám khó quan sát nhưng đầy quyến rũ.
Phong Quang mở miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng nào. Cô không biết nên gọi hắn là gì, là A hay là An Ức. Nhưng bây giờ bất luận là cái tên nào, với cô đều trở nên xa lạ.
Như thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh chàng dịu dàng đó quỳ xuống trước mặt cô, đôi bàn tay lạnh toát nhưng lại vô cùng xinh đẹp cũng dịu dàng đặt lên má cô. Cảm giác lạnh toát này lần đầu tiên khiến cô cảm thấy run rẩy.
"Phong Quang, đừng sợ, tôi vẫn là tôi, chỉ có điều, tôi nhớ ra một vài chuyện trước đây thôi, nhưng tôi vẫn là An Ức hết mực yêu em, có lẽ... em sẽ thích dùng cái tên An Ức này để gọi tôi hơn."
Giọng nói dịu dàng đầy yêu thương này, cử chỉ thân mật cũng như các cặp tình nhân khác, làm cô xao xuyến nhưng cũng làm cô hoảng sợ.
"Rốt cuộc anh... là ai?"
Vốn dĩ cô nên cảm thấy kinh sợ nhưng lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh. Có lẽ sau khi tận mắt chứng kiến người đàn ông đó tan biến ngay trước mắt mình, bất luận lúc này có nhìn thấy chuyện siêu việt lạ thường đến mấy, cô cũng có thể điềm nhiên tiếp nhận.
"Lúc còn sống, tên của tôi là Ôn Quỳnh." Hắn mỉm cười:
"Nhưng bây giờ, tôi là An Ức của em."
Ôn Quỳnh...
Hắn lại chính là Ôn Quỳnh!
Phong Quang vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc tất cả những nghỉ vấn trước đây đều được thông suốt. Vì sao Hệ thống chủ lại nói An Ức chính là mục tiêu nhưng lại không phải mục tiêu? Bởi vì An Ức lúc đó chỉ là một nửa linh hồn của Ôn Quỳnh mà thôi và nguyên nhân Hệ thống chủ hào phóng như vậy chỉ bắt cô dùng một điểm đã có thể thay đổi mục tiêu, chẳng phải cũng chỉ vì An Ức chính là Ôn Quỳnh sao.
Cô đã suy nghĩ rất rất nhiều, cuối cùng chỉ chốt lại một câu: Hệ thống chủ mi dám chơi ta!
Hệ thống chủ không lên tiếng. Thậm chí vào những lúc nguy hiểm thế này, nó cũng không xuất hiện nói cho ký chủ biết nên làm gì để thoát khỏi anh chàng bệnh hoạn kia... Không đúng, là con ma bệnh hoạn mới phải.
"Những bức thư đó... Quần áo của tôi, còn cả căn phòng này nữa..."
Hắn mỉm cười: xếp trước tất cả mọi thứ, nhưng không cho em chạm vào chiếc đồng hồ cát đó là một sự cố ngoài ý muốn mà tôi không lường trước được."
Trạng thái là một hồn ma như bây giờ, cũng là chuyện hắn không lường trước được.
Vẻ mặt Phong Quang đầy kinh ngạc:
"Tôi không hiểu... Sao anh có thể tính toán được chuyện của mấy tháng sau đó chứ?"
Bất luận từ việc gửi thư đến khách sạn mà cô ở, hay lúc mở buổi họp báo ra mắt phim hôm nay, cô sẽ đến cao ốc Tỉnh Hải, rồi lại được sắp xếp vào căn phòng có chiếc đồng hồ cát đựng chất lỏng gây nổ này.
"Sắp xếp hết tất cả những việc này vốn không khó."
An Ức... Bây giờ có thể gọi hắn là Ôn Quỳnh rồi. Hắn ôm Phong Quang vào lòng, dường như không hề phát giác cơ thể cô vì bất an mà trở nên căng cứng:
"Từ hôm gặp em ở miếu Nguyệt Lão, tôi đã chú ý đến nhất cử nhất động của em. Tôi biết em đã đồng ý quay bộ phim Cổ Thành Di Mộng, tôi cũng biết hôm nào đoàn làm phim sẽ đến trấn cổ. Tôi còn biết, buổi họp báo ra mắt phim của các em sẽ tổ chức tại đâu, vì tất cả những việc này đều là do tôi sắp xếp sẵn."
"Anh nói thế... là có ý gì?"
"Khâu Lương là người duy nhất có thể xem là bạn của tôi, nói như thế, Phong Quang chắc em đã hiểu phải không?"
Đôi mắt Phong Quang trừng to, tất cả mọi chuyện đều ùn ùn kéo đến, chỉ trong chớp mắt, cô đã hiểu rõ tất cả.
"Cổ Thành Di Mộng, là do tôi đề nghị Khâu Lương quay, cũng chính tôi đề xuất với cậu ta đến tìm Phong Quang diễn vai nữ chính. Tôi biết, quản lý của Phong Quang rất có năng lực, cô ta sẽ không để em bỏ lỡ một kịch bản có IP tốt như vậy. Khâu Lương là một người nghiêm khắc, đối với bối cảnh, cậu ta luôn theo đuổi để tìm một nơi vừa chân thực cũng vừa bám sát nguyên tác nhất, mà vừa khéo, trong trấn cổ đó, tôi có một căn nhà cổ. Và trong trấn cổ đó, cũng chỉ có duy nhất một khách sạn, còn về ngày mọi người khai máy... Mỗi lần Khâu Lương đến bệnh viện thăm tôi, cậu ta thường thích mang kế hoạch của mình kể hết với tôi, chuyện này quả thật đã giúp ích cho tôi rất nhiều."