Quyển 9 - Chương 35: Công lược lão xử nam 700 năm trước (Kết)
Quyển 9 - Chương 35: Công lược lão xử nam 700 năm trước (Kết)Quyển 9 - Chương 35: Công lược lão xử nam 700 năm trước (Kết)
Phương Việt ôm lấy cô thật chặt, tham lam ngửi mùi hương trên người cô, hận không thể khảm cô vào trong máu thịt của mình:
"Phong Quang... nàng trở lại bên cạnh ta rồi..."
Phong Quang giơ tay lên ôm hắn, cô hít mũi:
"Những năm qua... rốt cuộc chàng đã biến bản thân thành gì thế? Tại Sao... tại sao lại trở nên tiều tụy như vậy, còn để cho mình yếu ớt như thế này... Những hình nộm kia là thế nào?"
"Xin lỗi... Phong Quang, ta quá nhớ nàng..."
Phương Việt giơ tay nâng cằm cô lên, nụ hôn của hắn không ngừng đặt lên lông mày cô, khóe mắt cô, lên môi cô. Hắn vẫn đang sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ của hắn...
Đúng như trong giấc mơ đẹp trước kia của hắn, lúc hắn ôm lấy cô thì tỉnh giấc, trong lòng hắn không có gì cả.
Phong Quang xoa khuôn mặt lạnh giá của hắn, ép buộc hắn nhìn thẳng vào cô, cô cương quyết hỏi:
"Nói cho ta biết, để làm những hình nộm đó, chàng đã làm gì mình?"
Hắn không trả lời mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Miệng lưỡi quấn quýt kịch liệt, hắn không ngừng cướp đoạt không khí trong miệng cô, cho đến lúc ép cô phát ra tiếng nỉ non, dường như muốn dùng âm thanh của cô để xác thực sự tồn tại này.
Phong Quang không chịu bị động, cô đáp lại hắn khiến cho hắn càng thêm kích động, lại kéo dài nụ hôn ướt át khiến cho người ta mặt đỏ tim run, đồng thời, hắn cũng ôm lấy cô ngã lên giường.
"Đợi đã... Phương Việt."
Cô kéo bàn tay đang sờ loạn của hắn, thấy ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương của hắn, Phong Quang vô cùng đau lòng.
Cô xoay người đè lên người hắn, khẽ hôn lên môi hắn:
"Nói cho ta biết thời gian này chàng đã xảy ra chuyện gì được không? Ta rất lo lắng... có phải chàng đã làm chuyện gì rất không tốt với mình không?"
Yết hầu của Phương Việt khẽ động, hắn giơ tay lên dịu dàng vuốt ve má cô, cuối cùng nhận thua trước ánh mắt nghiêm túc của cô: đầu làm hình nộm của nàng. Hình nộm bình thường làm ra đều không giống nàng, sau đó ta đọc được ở trong sách, chỉ có dùng một phần tưởng niệm trên cơ thể kỷ thác vào mới có thể làm thành hình nộm giống nhất..."
"Cho nên... chàng thật sự làm như vậy à..."
"Ừ"
Mặt Phương Việt tái nhợt, lộ ra chút không tự nhiên, bởi vì sợ sẽ làm cho cô tức giận:
"Ta rút xương sườn của mình dùng để làm thành hình nộm rất giống nàng, mặc dù dáng vẻ giống... nhưng cũng chỉ là một hình nộm không biết cử động cũng không biết cười. Vì vậy... ta rút ý thức của mình ra, hoà tan vào trong hình nộm... quả nhiên bọn họ thật sự giống như nàng trong trí nhớ của ta, biết nói chuyện, cũng biết cười."
Hắn vốn nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng hắn lại cảm thấy chán ghét. Bọn họ không phải là Phong Quang, cho dù hành động như người bình thường, bọn họ vẫn không phải là Phong Quang.
Phương Việt không thích đốt đèn trong phòng sáng quá, bởi vì đèn quá sáng sẽ chiếu rõ cả phòng, sau đó hẳn sẽ nhìn rõ những hình nộm này không hề giống Phong Quang.
Điểm này chính là thứ đang cố ý nhắc nhở hẳn, đang chế nhạo hắn, hắn chỉ là đang lừa mình dối người thôi...
Nhưng hẳn không thừa nhận mình đang lừa mình dối người. Hắn nghĩ, có lẽ mình cố gắng vẫn chưa đủ, vì vậy, vốn dĩ chỉ làm một hình nộm thôi, hắn lại làm hai cái, ba cái... Theo đó thần thức trong đầu hắn dần dần bị rút hết, trí nhớ của hắn đối với Phong Quang, ý thức bình thường của hắn dần dần phủ hết lên hình nộm.
Hắn không hề trở thành một kẻ ngốc đầu óc trống rỗng, bởi vì... sự cố chấp vẫn còn ở trong xương cốt hắn, loại cố chấp của Phương Việt hắn đối với Phong Quang, ai cũng không chia tách ra được.
*x*+*xx*xx*xx***
Cho nên, hắn không biến thành người ngốc nghếch, hắn chỉ là... càng trở nên lạnh lùng và không kiêng dè gì hơn. Đây cũng là nguyên nhân hắn không cho phép Tiếu Tiếu đến tìm hắn.
"Phong Quang... xin lỗi, ta quên đi tìm nàng."
Trong đôi mắt đen nhánh của Phương Việt ẩn giấu quá nhiều hiu quạnh, ánh mắt đó có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải xúc động.
Phong Quang vùi đầu vào trong ngực hắn, khó chịu nói: muốn nhìn thấy chàng ngược đãi bản thân nữa."
Rút xương sườn của mình ra... đối với mỗi người đều là một chuyện hết sức đau đớn, huống hồ hắn còn rút cả ý thức của mình, chuyện này về mặt tỉnh thần lại càng đau khổ không có cách nào nói rõ được.
Cô hiểu, theo ý thức trôi đi, hắn sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng dù cho hắn quên rất nhiều chuyện thì vẫn cứ khoá mình ở trong căn phòng tối tăm, mỗi ngày mỗi đêm nhìn những hình nộm giống cô này... lại mỗi ngày mỗi đêm thừa nhận sự đau khổ khi cô không tồn tại nữa.
Trái tim Phong Quang bị bóp chặt lấy. Cô hiểu nam nhân này yêu mình, nhưng ngày hôm nay cô mới phát hiện ra, hắn yêu mình nhiều hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
"Phương Việt... là ta không tốt, ta rời đi bảy trăm năm..."
Cô vốn dĩ tưởng hắn có Tiếu Tiếu rồi, cho dù cô rời đi, có lẽ hắn cũng sẽ không quá cô đơn như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh cô nghĩ sai rồi, cô nắm chặt lấy cổ áo hắn:
"Ta không biết... ta cũng không trải nghiệm được sự đau khổ trong bảy trăm năm qua của chàng. Phương Việt, chuyện này không công bằng... rời xa chàng, đối với ta mà nói chỉ là chuyện mấy ngày trước, ta quá sung sướng so với chàng, như vậy là không công bằng với chàng..."
Cô tự trách, cũng áy náy, càng nhiều hơn là sự căm ghét sự bất lực của mình.
Tiếng khóc của cô đánh tan ma lực trong lòng hắn, ngón tay dài của Phương Việt khẽ lau nước mắt ở khóe mắt cô, chậm rãi nói:
"Là vì Phong Quang, ta mới có thể sống đến ngày hôm nay. Nàng là vật báu quý giá nhất trên thế giới này. Ta có được nàng, cho nên phải chịu một chút khó khăn. Phong Quang, chuyện này rất công bằng, nàng nhìn đi, không phải nàng đã trở lại bên cạnh ta rồi sao?"
"Chuyện đó không giống nhau!"
Cô ngồi dậy khỏi người hẳn, hai tay nâng mặt hẳn lên, lại cúi đầu xuống, khoá chặt đôi mắt xinh đẹp đen như mực, mờ mịt như sương của hắn:
"Chuyện đó không giống nhau... Phương Việt, trước khi ở bên ta... chàng chưa từng xảy ra chuyện không may gì cả. Ta... ta chính là tai hoạ của chàng..."
"Phong Quang nói sai rồi."
Phương Việt cười hiền lành: đau sinh con, khiến Phong Quang chịu một kiếm, không thể không dùng chú trường sinh... đều là ta. Ta mới là tai hoạ của Phong Quang. Nếu như Phong Quang không chọn ở bên ta, vậy bên ngoài nàng vẫn là đại sư tỷ người người ngưỡng mộ của Huyền Môn, lúc không có ai lại thành cô nương lười nhác ham chơi."
"Nhưng... nhưng ta muốn ở bên chàng, ta lựa chọn chàng, từ trước đến nay chưa từng hối hận."
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù là... cuộc sống của Phong Quang sẽ vì vậy mà trở nên vô cùng thấp thỏm không yên, ta cũng không buông tay."
Phương Việt cũng ngồi dậy, chỉnh lại tư thế để cô ngồi lên đùi mình, còn hắn có thể tiện ôm cô vào trong lòng:
"Phong Quang, ta không thể chịu đựng đau khổ mất đi nàng một lần nữa. Nếu như nàng lại rời đi... trên đời này, sẽ có rất nhiều mạng người... đi cùng với nàng."
Đương nhiên, sẽ bắt đầu từ Huyền Môn bây giờ mà cô coi trọng nhất.
Rõ ràng là một câu uy hiếp, nhưng cô lại không nhịn được dán vào lòng hắn:
"Phương Việt, ta sẽ không rời đi nữa đâu, chỉ là bây giờ ta không có thuật pháp nữa rồi, chàng phải hao tâm tổn trí bảo vệ ta hơn thôi."
"Không sao, trên đời này không có ai có thể làm nàng tổn thương nữa."
Phương Việt hôn lên môi cô, hai người lại quấn lấy nhau.
Bảy trăm năm, bọn họ đã mất đi quá nhiều, quá nhiều thời gian rồi, mà sau này, hắn sẽ bù đắp lại cho cô từng chút một.