Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 222 - Quyển 9 _ Chương 36: Ngoại Truyện 1 (Phương Việt)

Quyển 9 _ Chương 36: Ngoại truyện 1 (Phương Việt) Quyển 9 _ Chương 36: Ngoại truyện 1 (Phương Việt)Quyển 9 _ Chương 36: Ngoại truyện 1 (Phương Việt)

Đại sư tỷ của Huyền Môn trong một đêm đã xuất giá, không ít thanh niên tài giỏi trong giới tu tiên bóp cổ tay than thở. Nhưng qua mấy ngày, lại truyền tới tin tức đại sư tỷ của Huyền Môn có một đứa con gái bảy tuổi rồi. Mọi người liên tục gật đầu khen ngợi, không hổ được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp, thành thân hùng hùng hổ hồ, nói thành là thành, đến tốc độ sinh con cũng không so với người bình thường được, nói có một đứa con bảy tuổi là có luôn.

Thương Bạch Tử ngồi ở trên núi Phong Lưu, nhìn đồ ăn vặt bày trên bàn đá, khẽ thở dài một tiếng. Những thứ đồ ăn vặt này đều là hôm đó nha đầu Tiếu Tiếu đổ xuống đất, hắn ta nhặt hết lên, đợi nó trở lại thu dọn. Kết quả cứ đợi mãi đợi mãi, đợi đến lúc sư phụ Huyền Thanh Tử của hắn ta phát tin tức Phong Quang đã thành thân với người ngoài rồi, lại đợi khoảng mười ngày nữa vẫn không thấy tiểu nha đầu này trở lại, đến bóng dáng Phong Quang cũng không thấy đâu.

Trong phút chốc hắn ta có một loại cảm giác mình bị vứt bỏ. Phong Quang trước kia xin hắn ta thu nhận tiểu nha đầu cao ngạo kia làm đồ đệ, hắn ta còn cực kỳ không muốn, bây giờ nha đầu này đi rồi, hắn ta lại không quen.

Mọi người nói hắn ta đây không phải là tìm ngược à?

"Đại sư huynh, đại lễ tiếp nhận Hàn Uyên Kiếm sắp bắt đầu rồi."

Thương Bạch Tử nhìn về phía Lê Khanh đang nói chuyện, bất đắc dĩ thở dài, lại bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn sửa sang lại y phục, ngự kiếm bay đến quảng trường Thái Cực.

Hôm nay là ngày Thương Bạch Tử tiếp nhận Hàn Uyên Kiếm, đương nhiên cũng là ngày hắn ta trở thành chưởng môn nhân đời tiếp theo của Huyền Môn. Theo lý mà nói người nên tiếp nhận vị trí chưởng môn nhân là Phong Quang, mà hắn ta cũng vì thân phận nửa người nửa yêu không thể làm chưởng môn nhân được. Nhưng bây giờ Phong Quang không có tu vi, còn chạy đi gả cho người của Quỷ giới rồi.

Sư phụ không quan tâm xuất thân của hắn, sau khi sờ râu làm ra vẻ suy nghĩ rất lâu, vỗ đùi, chỉ Thương Bạch Tử đáng thương:

"Chính là con!"

Thương Bạch Tử ngẩn ra:

"Sư phụ... có phải người quên thân phận của con rồi không..."

"Ôi, sinh mạng trong thiên hạ bình đẳng với nhau, thân phận ấy mà, có thực lực đảm đương, vậy thì có thể không thẹn với lương tâm rồi."

Sinh mạng bình đẳng... Thương Bạch Tử thật muốn hỏi xem, vậy rau cải trắng ngày nào cũng ăn kia qua mấy trăm năm nói không chừng còn có thể tu thành hình người đấy. Tôn trọng sinh mạng như vậy thì dứt khoát đừng ăn nữa! Oán trách thì oán trách, Thương Bạch Tử vẫn bị sư phụ hắn ta đẩy ra ngoài tạm thời chịu trận. Hắn ta cũng không thể không làm tốt được, phải chuẩn bị gặp một số người quen trong đại lễ, ví dụ như... phụ thân đã lâu không gặp mặt của hắn ta.

Trên con đường nhỏ lót đá, hai nam nhân phong lưu anh tuấn như nhau, người này phóng khoáng hơn người kia, người này giả dối hơn người kia.

"Phụ thân, đã lâu không gặp rồi."

"Nhìn bộ dạng có vẻ Tiểu Bạch lăn lộn ở Huyền Môn cũng không tệ, vậy ta và mẹ con không cần lo lắng nữa rồi."

Ta bốn tuổi ông đã ném ta ra khỏi nhà, bảo ta tự lực cánh sinh, có từng lo lắng hả!?

Thương Bạch Tử cười hoàn mỹ hơn:

"Đúng là không tệ lắm, không ngờ con tùy tiện đã ngồi lên chức chưởng môn đời tiếp theo của Huyền Môn rồi."

"Ồ, vậy cha đây lăn lộn kém xa Tiểu Bạch rồi, cố gắng mấy trăm năm, gần đây lại mới khiến cho mẹ con lại mang thai một đứa nữa."

Thương Bạch Tử sụp đổ một giây:

"Cái gì? Mẹ con mang thai rồi!?"

"Ừ, sắp sinh rồi, ngày sinh theo dự tính là sau một trăm năm nữa."

Được rồi, đối với yêu mà nói, một trăm năm chỉ trong nháy mắt thôi.

Nam nhân lại cười:

"Đúng rồi, khoảng thời gian trước ta nghe nói con lấy cái trâm bạch ngọc trong kho tàng của gia gia con ra, là có nữ nhân trong lòng rồi à?"

"Không có, đó là thứ con dùng để làm quà tặng."

"Ồ? Nói thật thì cha luôn nghỉ ngờ Tiểu Bạch không thích nữ nhân, mà là thích nam nhân, dẫu sao lúc nhỏ Tiểu Bạch ngày nào cũng thích dán lấy cha hơn."

Thương Bạch Tử xoa cánh tay:

"Lão già này có buồn nôn không hả?"
Bình Luận (0)
Comment