Quyển 9 _ Chương 37: Ngoại Truyện 2 (Phương Việt)
Quyển 9 _ Chương 37: Ngoại Truyện 2 (Phương Việt)Quyển 9 _ Chương 37: Ngoại Truyện 2 (Phương Việt)
"Này, Tiểu Bạch, con có biết mẹ con nghe thấy con tiếp nhận chức chưởng môn Huyền Môn mà không trở về Tiểu Tuế Phong của bà ấy, bà ấy đã buồn khổ, đau lòng, phiền muộn đến không thở nổi hay không hả?"
Thương Bạch Tử lạnh lùng:
"Người cha nói thật sự là người mẹ chỉ có một biểu cảm đó của con hả?"
Mẹ hắn ta nổi tiếng là lạnh lùng.
"Tiểu Bạch, trừ cái khuôn mặt dễ nhìn này ra, sao con không di truyền một chút hài hước dí dỏm của ta hả?"
Ông ta chính là nam nhân như vậy, đồng thời với dìm người khác xuống còn phải thổi phồng mình nữa.
Thương Bạch Tử rút Hàn Uyên Kiếm ra, mặt không biểu cảm:
"Cha có đi không thì bảo?"
"Được nha Tiểu Bạch, hồ ly đủ lông đủ cánh đã biết uy hiếp cha rồi."
Khóe miệng Thương Bạch Tử giật giật:
"Rốt cuộc cha có đi không?"
"Được được được, cha đi. Tuổi con cũng không nhỏ nữa rồi, tìm được nữ nhân thích hợp thì đừng kén chọn nữa, sớm dẫn về để ta và mẹ con gặp mặt, cũng để chúng ta yên tâm đi."
Đúng thế, mục đích hôm nay ông ta đến đây chỉ là vì giục cưới.
Thương Bạch Tử trực tiếp nhấc kiếm lên bổ qua:
"Cho cha lải nhải này!"
Nam nhân hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất, trong không khí chỉ còn giọng ông ấy truyền tới:
"Tiểu Bạch, nhớ thường xuyên viết thư, tiện nói cho ta và mẹ con biết là con vẫn còn sống đấy."
Thương Bạch Tử ngửa mặt lên trời hét dài: "Cút!"
Thu hồi Hàn Uyên Kiếm lại, Thương Bạch Tử lại hóa cây quạt ra quạt mấy cái. Hắn ta nhắc mình phải bình tĩnh hơn, không thể bị lão già xấu xa đó chọc giận được, nếu không sẽ dễ dàng có nếp nhăn.
Qua hồi lâu, hắn ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại trở thành công tử văn nhã thường xuyên mang nụ cười lằng lơ. trong rừng, tay hắn ta đã bị kéo lấy, bị một người kéo vào trong lùm cây:
"Ngươi..."
"Suyt!"
Tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi che miệng hắn ta lại, chớp mắt đáng yêu, ra hiệu cho hắn ta đừng lên tiếng.
Dung mạo của nó rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp động lòng người, nho nhã xuất trần, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại, có một luồng linh khí nhẹ, một bộ váy vàng càng tôn lên vẻ yêu kiều đáng yêu của nó.
Thương Bạch Tử vẫn luôn cảm thấy Phong Quang xinh đẹp, đẹp thì đẹp, nhưng sẽ không làm hắn ta sinh ra nửa điểm tình yêu nam nữ nào, bởi vì hắn ta và Phong Quang là cùng nhau lớn lên, hắn ta coi cô như muội muội. Song cô nương này, lại là lần đầu gặp, nhưng. .
Thương Bạch Tử nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Hắn ta vừa gặp đã yêu rồi.
Nhưng cô nương kia không nhìn hắn ta, mà lộ ra vẻ mặt căng thẳng nhìn nam nhân dường như đang lục soát cái gì ở cách đó không xa.
Ô... giúp đỡ người đẹp, luôn là sở trường của hắn ta.
Thương Bạch Tử nháy mắt mấy cái với nó, ra hiệu mình sẽ không nói. Tiểu cô nương kia do dự một lúc, bỏ tay xuống.
Hắn ta nhìn thấy nam nhân ở cách đó không xa chính là Tấn Diệp, liền nắm lấy tay tiểu cô nương, viết chữ vào lòng bàn tay nó:
Hắn đang tìm người à?
Tiểu cô nương gật đầu
Hắn ta lại viết:
Vì sao lại tìm ngươi?
Chậc, sờ bàn tay nhỏ bé này thật thoải mái.
Tiểu cô nương học động tác của hắn ta cũng viết chữ vào lòng bàn tay hắn ta: Hắn là người xấu.
ồ?
Tiểu cô nương: Hắn muốn giết ta.
Thương Bạch Tử: Vậy ta đuổi hắn đi giúp ngươi.