Quyển 11 - Chương 5: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss
Quyển 11 - Chương 5: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sssQuyển 11 - Chương 5: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss
Phong Quang nhìn đám chất lỏng màu xanh bắn ra từ cơ thể Trùng Tộc khi chúng bị nổ tung do lửa đạn của phi cơ bắn trúng thì cảm thấy thật ghê tởm, cô xoay người:
"Tớ không xem nữa, tớ về đây."
"Ơ, ở lại xem thêm lúc nữa đi mà."
Nam Tiểu Tiểu giữ tay Phong Quang.
Lúc này, kính cửa sổ đột nhiên vỡ tan, một Trung Tộc bay vào, nó nhìn hai người đang đần mặt ra, hai cái râu trên đầu giật giật rồi lập tức lao về phía cả hai.
Phong Quang và Nam Tiểu Tiểu cùng hét lên, chỉ có thể lựa chọn hai hướng khác nhau để chạy đi.
Nghiêm Úc thấy tình huống trong phi thuyền, lại nhìn tình hình chiến đấu trên chiến trường lúc này, rõ ràng đám Trùng Tộc này đã có chuẩn bị sẵn ở đây, mà nhân số của bọn họ lại không nhiều, nếu tiếp tục đánh nhau nữa thì chỉ càng thêm bất lợi, anh ta lập tức ra lệnh:
"Tất cả mọi người nhanh chóng quay trở lại phi thuyền. Một phút sau, không cần biết có bao nhiêu người trở lại, phi thuyền sẽ khởi động."
Xử lý một con Trùng Tộc không có mắt bay ngang qua, Nghiêm Úc là người đầu tiên quay trở lại phi thuyền. Mà lúc này, Phong Quang và Nam Tiểu Tiểu đã bị con Trùng Tộc lớn lùa đuổi một vòng, cuối cùng quay trở về chỗ cũ.
Một cái chân côn trùng hóa thành vũ khí lưỡi liềm bắn về phía Nam Tiểu Tiểu. Nam Tiểu Tiểu giơ tay chắn đầu mình theo bản năng và trốn sang một bên, tay cô ta bị lưỡi liềm cắt qua, ngã xuống đất trong tư thế rất khó coi, thuận tiện còn kéo Phong Quang ở bên cạnh ngã xuống theo. Mũ của Nam Tiểu Tiểu rơi ra, một mái tóc dài rũ xuống.
Hơi thở nữ tính thứ hai!
Cùng lúc, tất cả các sinh vật giống đực cùng cảm nhận được điều này.
Khi con côn trùng lớn lại muốn khua càng lần thứ hai, một đường thẳng màu đỏ bắn xuyên qua ngực nó. Sau khi nó ngã ra, đằng sau nó là Nghiêm Úc đã cởi hết chiến giáp và thay bằng bộ quân trang, trong tay cầm một khẩu súng xuất hiện trước mặt hai thiếu nữ.
Từ trước tới nay, Nam Tiểu Tiểu chưa bao giờ thấy Nghiêm Úc lại đẹp trai như thế. Đúng lúc cô ta đang định nói gì thì phi thuyền chợt lắc lư mất cân hbhằna. äà naười ô †a lăn trên sàn tàu. cuối ùna đung nhải khuna ca sổ đã bị đâm vỡ lúc trước.
Đúng lúc Nam Tiểu Tiểu sắp bay ra ngoài thì người đàn ông kia lại giơ tay ra kéo cô ta lại.
Tiếp theo đó, một hình bóng thiếu nữ mặc váy đỏ lướt qua người Nam Tiểu Tiểu, cô chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi sau đó văng ra khỏi phi thuyền.
Nam Tiểu Tiểu kêu to:
"Phong Quang!"
Phi thuyền bay lên rồi thì không thể hạ xuống nữa, bởi vì đây là mệnh lệnh của tướng quân, cũng bởi vì... trên mặt đấy là Trùng Tộc đang chờ ăn thịt người.
May mắn là Phong Quang không ngã chết, cô rơi trên một cái xác Trùng Tộc, tuy rằng cũng hơi ê ẩm nhưng tốt xấu gì vẫn có tác dụng giảm xóc nhất định. Bất hạnh nhất là cho dù đại bộ phận Trùng Tộc đã đuổi theo chiếc phi thuyền càng lúc càng bay xa kia thì vẫn còn một đám Trùng Tộc khác đang ở lại mặt đất và cắn xé thi thể đồng bọn.
Trùng Tộc là chủng tộc biết tận dụng nhất, cho dù là xác của đồng bọn thì chúng nó cũng chẳng có tập tục hạ táng mà sẽ cắn nuốt hết vào bụng mình. Bởi vì hành tinh của Trùng Tộc vốn không đủ tài nguyên và lương thực, nếu loài người là lương thực hàng đầu của bọn nó thì các đồng loại chết đi chính là lương thực thứ hai.
Cũng thật là quá ghê tởm!
Thừa dịp một đám Trùng Tộc đang mải ăn cơm chưa phát hiện ra mình, Phong Quang cố nén cảm giác buồn nôn, cẩn thận bò dậy, từ từ rời khỏi mảnh đất chết chóc này.
Lúc vừa mới xoay người, cô bỗng nhiên nhìn thấy cả đám Trùng Tộc lập tức dừng động tác, chúng nó không hẹn mà cùng nhìn về phía một đứa trẻ không biết xuất hiện từ lúc nào.
Theo chiều cao mà ước lượng thì đứa bé trai này còn chưa quá mười một, mười hai tuổi, bởi vì ở cách quá xa nên Phong Quang không nhìn rõ mặt cậu ta lắm. Cô chỉ thấy đám Trùng Tộc đang chậm rãi tới gần đứa bé, nháy mắt, trong đầu cô nổi lên một cuộc đấu tranh.
Cô chỉ muốn coi như chưa nhìn thấy gì nhưng cuối cùng, cô vẫn ôm đầu kêu lên một tiếng không chạy trốn nữa mà tiến về phía đứa bé trai kia.