Quyển 11 - Chương 6: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss
Quyển 11 - Chương 6: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sssQuyển 11 - Chương 6: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss
Phong Quang cũng chẳng quan tâm mình có chạy nhanh hơn Trung Tộc hay không, cô tự an ủi mình, đám côn trùng này đều bị thương hết cả rồi, chắc là không chạy nhanh được đâu... Chắc thế...
Cô đá văng giày cao gót vướng víu ra, vừa mới tới gần đã liền túm lấy tay của cậu ta, liều mạng chạy về phía ngược lại.
Ấy thế mà trong thời điểm sống chết này, cô còn có thể cúi đầu, dùng hơi thở phì phà phì phò an ủi đứa bé đáng thương này mấy câu:
"Đừng sợ, người em nhỏ nên ít thịt, cho dù bị đuổi kịp thì bọn nó cũng sẽ ăn thịt chị trước."
Còn sau khi cô bị ăn sạch xong sẽ thế nào... thì cô chẳng quản được nữa.
Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì đang chạy nên tóc cô bị gió cuốn lên, váy đỏ tung bay, còn đôi chân trần trụi kia của cô mỗi lần giẫm một bước lên mặt đất lại càng bẩn thêm một phần. Dưới ánh sáng xán lạn của dải ngân hà quả thực là có một vẻ đẹp điên cuồng.
Trong đôi mắt đen nhánh của cậu bé lộ ra vẻ tò mò, bởi vì cậu ta chưa từng gặp bất kỳ con người nào giống thế này.
Sau khi chạy lâu thật lâu, cuối cùng Phong Quang cũng dừng lại, cô buông tay đứa bé ra, khom lưng, tay chống trên đầu gối thở hồng hộc.
Thấy sau lưng không còn Trùng Tộc đuổi theo, cô mới ngồi phịch xuống đất, cực kỳ mất hình tượng nói:
"Chị không chạy nổi nữa! Lớn như thế này rồi mà chưa bao giờ chị chạy xa như vậy!"
Đứa bé vẫn đứng yên, chạy cùng cô lâu như thế mà hơi thở của cậu ta vẫn chẳng có gì thay đổi, rất có cảm giác "tôi vĩnh viễn ưu nhã như thế này".
Phong Quang chớp mắt, nâng cánh tay còn đang chống trên mặt đất lên, vươn một bàn tay chọc vào gương mặt sạch sẽ, trắng nõn của cậu ta:
"Sao em có thể bình tĩnh thế nhỉ? Vừa rồi em còn sắp chết đấy!"
"Tôi sẽ không chết."
Không biết đứa bé lấy ở đâu ra một cái khăn tay màu trắng, ưu nhã lau chỗ mà cô vừa mới chọc cái tay dính đầy bụi bẩn trên mặt nó.
Phong Quang cảm thấy mình bị ghét bỏ, thế nên cô liền dùng cả bàn tay đầy ác ý xoa lên má bên kia của cậu ta. Nhìn thấy sự bình tĩnh của cậu ta ngưng kết trong nháy mắt, cô liền cười vang lên. Trùng Tộc đang ẩn nấp ở những nơi tối tăm chậm rãi tiến ra.
Bởi vì đã trốn ra ngoài được nên tâm tình của Phong Quang lúc này rất tốt:
"Trẻ con phải thế này mới đáng yêu chứ, nếu như lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc thì chẳng dễ thương chút nào hết. Em nhìn xem, em xinh trai như thế, ai nhìn thấy cũng thích. Nếu không chị đây cũng chẳng liều mạng để cứu em đâu, sao em cứ bày ra cái vẻ mặt ông cụ non như thế làm gì?"
Đứa bé trai khựng lại, Trung Tộc trong bóng tối chậm rãi lùi về.
Phong Quang nghiêng đầu:
"Sao em không nói gì thế?"
"Cô cảm thấy... tôi đẹp là một chuyện tốt à?"
"Đúng thế."
Phong Quang hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ ở trên đời này, xinh đẹp không phải là chuyện tốt à?2"
"Đối với một vài người, đẹp quá quả thực chẳng phải chuyện tốt lành gì"
Phong Quang không hiểu, cô chỉ tò mò:
"Thế nhóc cảm thấy chị có đẹp không?"
Đứa bé trai lục lọi tri thức ở trong đầu mình:
"Cô đẹp hơn đám phụ nữ ở trên sách giáo khoa."
"Sách giáo khoa..."
Phong Quang nghĩ ngợi một lát mới nghĩ ra là phụ nữ chiếm số lượng cực kỳ nhỏ trên thế giới này, mà phụ nữ cũng là một dạng tồn tại sánh ngang với bảo vật quốc gia, nếu nói về hiểu biết thì đúng là phải học trong sách giáo khoa mới thấy thật.
Có điều, cô lại hỏi một câu đầy tinh quái:
"Sao em biết chị là con gái? Chị có thể là Omega mặc đồ của phụ nữ cơ mà?"
Đứa bé trai tới gần hơn một chút, vươn ngón tay nhấc lên lọn tóc dài xõa trước ngực cô, cười khẽ một tiếng:
"Trên người cô phát ra Pheromone rất dễ chịu."
Hình như, cô... đã bị một đứa bé trai đùa giỡn rồi.