Quyển 11 - Chương 32: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 32: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 32: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Phong Quang vẫn cứ không tin:
"Anh nói bậy... Anh đã chuẩn bị những thứ này rồi thì sao lại còn để em mặc đồ lúc nhỏ mà anh đã mặc chứ?"
"Đó là bởi vì... khi đó, với quan hệ của hai chúng ta, anh cũng chẳng có lý do gì để đưa ra cả."
Lúc Hứa Vọng nói những lời này, hắn hoàn toàn không tỏ ra ngượng ngùng một chút nào. Cho dù ý của những lời hắn nói là ngay từ lần đầu tiên gặp cô, hắn đã có sự tự tin không bình thường rằng cô sẽ trở thành người của hắn.
Cô nghỉ hoặc:
"Anh nói thật chứ?"
Nhìn đi, cô ấy hoàn toàn không để ý tới chuyện ngay từ lần đầu gặp, hắn đã có mưu đồ quấy rối với mình, thứ mà cô ấy để ý chỉ là những thứ đồ này hoàn toàn không phải là do hắn chuẩn bị cho người phụ nữ khác.
Hứa Vọng thầm nghĩ không hổ là cô gái mà mình đã nhìn trúng, không nhịn được lại ôm ấp, hôn hít một phen "Anh nói thật đấy, nếu em không tin thì có thể thử hết những bộ quần áo này, tất cả đều là size của em mà."
"Được rồi. tạm thời tin những gì anh nói."
Cô khóc nhanh mà nín cũng nhanh, trong nháy mắt lại như không có việc gì, ánh mắt sáng long lanh:
"Em phải thay đổ, anh ra ngoài trước đi."
Hứa Vọng khó hiểu hỏi: "Tại sao anh phải đi ra ngoài chứ?"
"Em... em cần thay đổ mà!"
"Thì sao?"
"Nên nếu bị anh nhìn thì em sẽ thấy xấu hổ lắm!"
"Nhưng mà chẳng phải đêm qua anh đã thấy tất cả..."
"Hứa Vọng!"
Hứa Vọng giơ tay lên làm bộ đầu hàng:
"Rồi rồi rồi, thế anh ra ngoài trước."
"Anh đi mau đi!"
Hắn đứng lên, trước khi đi còn xoa đầu cô, hôn một cái: "Anh đi chuẩn bị đồ ăn, chờ em ở nhà ăn."
"Biết rồi, biết rồi."
Cô tùy tiện xua tay, chờ hắn đi rồi mới giơ tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình.
Cô còn tưởng hắn là một trưởng ngục giam dịu dàng và cấm dục, nhưng không ngờ trên người hắn còn cất giấu cả thuộc tính của một trạch nam, những thuộc tính này kết hợp lại với nhau càng làm cô không thể khống chế ham muốn quấn lấy người đàn ông này.
Cô cầm lấy quần áo mà Hứa Vọng đặt trên giường, khi chạm vào hai món đồ lót, sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng sau đó lại khựng lại, không đúng nha, sao hắn còn chuẩn bị luôn cả mấy thứ đồ lót này chứ nhỉ? Chẳng lẽ hắn đã nghĩ sẽ có một ngày hắn chén cô luôn trong căn phòng này nữa cơ à?
Phụ nữ sa vào lưới tình thì phản ứng của đầu óc luôn chậm chạp hơn rất nhiều, ngay cả cô cũng không phải ngoại lê.
Phong Quang mặc đồ xong, ôm thái độ khởi binh vấn tội chạy tới nhà ăn.
Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã bị Hứa Vọng kéo ngồi lên đùi hắn, khi cô đang định mở miệng thì hắn đã múc một thìa canh đặt kề vào miệng cô:
"Trước khi ăn cơm thì uống chút canh, làm ấm dạ dày đã."
Thức ăn ngon đưa tới bên miệng sao có thể không ăn, cô ngoan ngoãn há mồm uống vào, nhưng vẫn không quên chuyện muốn hỏi, kết quả vừa mới nói được một chữ "Anh" thì lại có một miếng bò bít tết được cắt sẵn được đưa tới miệng. Cô nào có khả năng kháng cự với thịt chứ, vì thế lại há miệng theo bản năng cắn lấy miếng thịt và nhai nuốt. Tới cuối cùng, cô được người ta hầu hạ tới vô cùng thoải mái và dễ chịu, đã ăn không ít thứ, vậy mà còn chưa hỏi được một câu nào.
Đến khi một miếng thịt nữa được đưa tới miệng, cô liền lắc đầu, vuốt cái bụng no căng của mình:
"Em không ăn nữa... Hứa Vọng."
"No rồi sao?"
Cô muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn cắt ngang, đồng thời, bàn tay hắn cũng đặt lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô gật đầu:
"Ừm, no rồi." Hứa Vọng bế cô đứng lên, lại đi lên lầu.
Phong Quang chớp mắt, không hiểu nói:
"Tại sao đi tiêu cơm mà lại bế em lên lầu làm gì?"
"Chúng ta về giường tiêu cơm, thuận tiện..."
Phong Quang "1!"
Hắn cười khẽ:
"Làm cho Pheromone của anh càng lưu lại trên người em nhiều thêm một chút."