Quyển 11 - Chương 33: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 33: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 33: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Vì một câu nói "Làm cho Pheromone của anh càng lưu lại trên người em nhiều thêm một chút", Phong Quang trực tiếp bị Hứa Vọng ăn sạch rồi lại ăn sạch... Chờ đến khi cô chống cái eo nhức mỏi ra khỏi phòng ngắm bầu trời u ám thì đã là ba ngày sau.
Có một người đàn ông thể lực tốt, cô đau... cũng vui sướng.
Nói ra hình như sẽ bị người ta ghen ghét lắm nhỉ?
Binh lính đi tuần tra ngang qua củi đầu chào hỏi:
"Phu nhân, chào buổi chiều."
"Ừ"
Cô cười gượng xua tay. Từ sau hôm bị Hứa Vọng đánh dấu, không cần Hứa Vọng nói thêm gì, cũng không cần cô nói gì, tất cả quân lính ở đây ngửi được mùi hương trên người cô đều sẽ cung kính chào hỏi khi gặp.
Cô không khỏi nghĩ, chuyện đánh dấu này quả thực là biện pháp tốt nhất biểu thị chủ quyền công khai.
Hôm nay Hứa Vọng có việc công cần xử lý nên không thể ở cạnh cô, đây là lý do để cô có thể ra khỏi phòng, càng là thời cơ tốt để cô chạy tới tháp Tây.
Tuy nói cô chẳng có hứng thú thả Diệp Mạt ra khỏi ngục giam, nhưng vì để có thể phát triển lâu dài với Hứa Vọng, cô đành phải làm theo mệnh lệnh của Hệ thống chủ mà đi tìm gã ta. Tất nhiên, Hệ thống chủ cũng đã khẳng định với cô rằng sau khi Diệp Mạt rời khỏi ngục giam, Hứa Vọng sẽ không gặp phải bất kỳ phiền toái gì. Chính câu nói này mới là nguyên nhân khiến cô hạ quyết tâm đi tìm Diệp Mạt.
Cho dù cô có nhìn thấy Diệp Mạt thì cũng không hoàn toàn có thể thả hắn đi được, nhưng Hệ thống chủ đã nói, hạn chế hành động của Diệp Mạt chính là cái vòng cổ trên cổ hắn, chỉ cần cô giúp hắn tháo cái vòng đó ra thì hắn có thể chạy ra ngoài được.
Tháp Tây cách sân khoảng mười phút đi bộ, dọc đường đi, hễ gặp quân lính tuần tra là cô lại giả bộ như vì tùy tiện đi ngắm cảnh nên mới tới nơi này. Chờ đến được tháp Tây rồi, cô không thể tiếp tục tiến lên nữa, bởi vì nơi này có quân lính canh gác, cho dù bọn họ có thể cảm ứng được Pheromone của trưởng ngục giam nồng đậm trên người cô thì cũng không thể cho cô vào được.
Nhưng cô cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Phong Quang trốn sau một lùm cây quan sát địa hình, quyết định đi vòng ra phía sau tháp Tây xem sao. Việc này yêu cầu cô phải đi vòng qua một đoạn đường nhỏ, chờ đến khi cô đứng giữa rừng cây rồi mới đột nhiên nhớ ra, mình là kẻ mù đường.
Trầm mặc rất lâu, cô quyết định hôm nay cứ mặc kệ cái gã Diệp Mạt kia đã. Dựa theo ký ức, cô quay lại theo đường cũ, trên đường đi, động tĩnh trong một lùm cây đã thu hút sự chú ý của cô. Trong lúc cô đang đoán liệu có phải con chó, con mèo hoang nào đó hay không thì lại có một người vọt ra.
"Phong Quang!"
Nam Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy Phong Quang đã lập tức tiến lên ôm chầm lấy cô:
"Thật tốt quá, cậu còn sống!"
".. Sao cậu lại ở đây?"
Sự xuất hiện bất ngờ của Nam Tiểu Tiểu khiến cô cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Tớ chui ra từ một cái hang, phải rồi, còn có Nghiêm Úc nữa!"
Nam Tiểu Tiểu kéo Phong Quang đi tới bụi cây gần đó, chỉ thấy Nghiêm
Úc nhíu chặt mày, yếu ớt nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Phong Quang hỏi với thái độ không mặn không nhạt:
"Anh ta làm sao thế?"
"Anh ấy vì cứu tớ... nên bị Trùng Tộc đả thương."
Nam Tiểu Tiểu lo lắng nói:
"Phong Quang, cậu ở trong lâu đài phải không? Có thể cầu xin chủ nhân lâu đài cho bọn tớ xin một ít đồ dùng chữa bệnh không?"
Phong Quang còn chưa nói gì thì người nằm trên đất đã dần tỉnh lại.
Nghiêm Úc suy yếu mở mắt ra nhìn, khi thấy Phong Quang ở đây, anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt, không phải vì cô còn sống mà là vì Pheromone bị đánh dấu trên người cô.
"Nghiêm Úc, anh tỉnh rồi!"
Nam Tiểu Tiểu vội vàng ngồi xuống đỡ hắn dậy.
Nghiêm Úc không bận tâm tới Nam Tiểu Tiểu, sau khi nhận ra Pheromone trên người Phong Quang, anh ta lập tức nhìn khắp xung quanh, giọng nói có vẻ hơi lo lắng: "Đây là nơi nào?"
"Đây là lâu đài, cũng là ngục giam."
Phong Quang tốt bụng đáp lời, nhớ lại đây là một cuốn tiểu thuyết HE, vì thế cô lại nói thêm:
"Tôi sẽ bảo Hứa Vọng thu nhận hai người."
Nam Tiểu Tiểu nghỉ hoặc:
"Hứa Vọng?"
"Chính là trưởng ngục giam ở nơi này."
"Hạ Phong Quang, cô điên rồi à?"
Sắc mặt Nghiêm Úc căng thẳng:
"Người trong ngục giam Liên minh Tỉnh Tế, cho dù là trưởng ngục giam hay tù nhân thì đã sớm tự sát chết hết từ mười năm trước rồi."
Ngoại trừ, người kia vẫn còn sống.