Quyển 11 - Chương 47: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 47: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 47: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
"Phong Quang..."
Nam Tiểu Tiểu gọi tên Phong Quang một cách đáng thương.
Phong Quang nhìn về phía Hứa Vọng, duỗi tay kéo ống tay áo của hắn, không cần nói gì thì Hứa Vọng cũng lập tức hiểu được ý của cô. Nói thật, hắn cũng chẳng thích cái cô Nam Tiểu Tiểu này tí nào, có lẽ, nói theo cách khác thì, ngoại trừ Phong Quang ra, hẳn chẳng thích được bất kỳ ai, thế nên hắn sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của Phong Quang, vô điều kiện.
Hắn nắm tay Phong Quang:
"Chúng ta đi thôi."
Dứt lời, hắn liền thật sự kéo tay Phong Quang rời đi.
Nam Tiểu Tiểu nhìn mấy gã áo đen kia rồi vội vàng đuổi theo.
Mà mấy gã áo đen vẫn cứ đứng yên không động đậy, ý thức của bọn họ vẫn rất tỉnh táo nhưng lại không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Tiểu Tiểu đi xa dần.
Bọn họ là vệ sĩ riêng của Trần Vũ, thực lực cũng được coi là hạng nhất, nhưng trước sức mạnh tỉnh thần mà người đàn ông kia phóng ra, bọn họ hoàn toàn không có một chút sức phản kháng nào. Từ bao giờ mà Liên minh lại có người có sức mạnh đáng sợ như thế chứ?
Cho dù bọn họ có đoán thế nào thì cũng chẳng nghĩ tới việc người đàn ông đó chính là Diệp Mạt, tù nhân đã bị giam giữ ở ngục giam hơn mười năm nay.
Hứa Vọng và Phong Quang không hề xua đuổi Nam Tiểu Tiểu, thế nên Nam Tiểu Tiểu liền đi theo bọn họ về khách sạn. Chờ tới phòng rồi, cô ta lập tức cầm lấy tay Phong Quang khóc òa lên.
Hứa Vọng nhìn chằm chằm vào nơi Nam Tiểu Tiểu đang nắm tay Phong Quang, tính toán xem nếu hắn cắt đứt cái bàn tay kia của cô ta thì khả năng Phong Quang tức giận với hắn sẽ là bao nhiêu phần trăm. Cuối cùng, kết quả ra là 100%, hắn tiếc nuối từ bỏ ý tưởng này.
"Cậu đừng có khóc nữa, mau nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải cậu đi cùng Nghiêm Úc sao?"
Phong Quang thấy cô ta khóc quá thương tâm, mãi chẳng đi vào vấn đề thì không khỏi thấy phiền phức. Nói thật, cô cảm thấy từ sau khi mình ở bên Hứa Vọng, những người hoặc việc quấy rầy đến việc của cô và Hứa trọng.
Nam Tiểu Tiểu nức nở kể lể:
"Ngày đó, sau khi Nghiêm Úc dẫn tớ rời khỏi lâu đài, chúng tớ cũng không rời khỏi nơi đó quá xa. Vết thương của Nghiêm Úc quá nặng, hơn nữa... hơn nữa bọn tớ cũng gặp rất nhiều Trùng Tộc. Phong Quang, cậu biết đấy, tớ không có năng lực đặc thù nào, Nghiêm Úc lại bị thương, bọn tớ căn bản không phải đối thủ của chúng."
"Sau đó thì sao?"
"Bọn tớ bị đám Trùng Tộc bắt lấy nhưng chúng không hề giết chúng tớ mà lại trói chúng tớ và đưa tới... chỗ giống như đại bản doanh của chúng vậy. Đó là hành tỉnh mà tớ chưa từng đi qua, tớ cũng chẳng biết vị trí của nó ở đâu nữa."
Hứa Vọng bỗng nhiên nói:
"Kỳ sinh sản của Trung Tộc đã tới."
Lúc hắn nói ra câu này, thần sắc khá tế nhị, bởi vì hắn vốn tưởng Nghiêm Úc và Nam Tiểu Tiểu sẽ trở thành đồ ăn của Trùng Tộc cơ.
Bạn thấy chưa, cho dù là người thông minh như Hứa Vọng thì hắn cũng chẳng biết trên đời này còn có thứ gọi là vòng hào quang của vai chính.
"Kỳ sinh sản?"
Phong Quang kinh ngạc thốt lên, nhưng rõ ràng trong giọng nói lại hơi ẩn chứa một chút hưng phấn.
Hứa Vọng hiểu cô nên đương nhiên cũng biết cô đang nghĩ gì, hắn xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ nói:
"Không phải thứ mà em đang nghĩ trong đầu đâu. Kỳ sinh sản của Trùng Tộc chính là đặt trứng trùng trong các cơ thể ấm áp, dùng nhiệt độ của cơ thể sống để ấp trứng trùng. Đối với Trung Tộc thì không có gì thích hợp hơn nhiệt độ của cơ thể con người cả."
Nghe xong đoạn này, mấy cái cảnh "nhân thú" gì đó trong đầu Phong Quang hoàn toàn tan biến cả, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, lại vội hỏi Nam Tiểu Tiểu:
"Vậy làm sao các cậu chạy thoát khỏi ổ của Trung Tộc được thế?"
"Là Trần Vũ đã cứu bọn tớ."
Nam Tiểu Tiểu đáp:
"Vì Nghiêm Úc mất tích nên đế quốc phái Trần Vũ tới tiêu diệt Trung Tâ"^ ÐĐưØng nhiên. Truna Tâc cũng không dã tiêu diệt như thế. nhưng trùng hợp là hắn gặp được tớ và Nghiêm Úc nên đưa bọn tớ về thành phố Thần Thánh luôn."