Quyển 12 - Chương 6: Công lược sát thủ trá hình
Quyển 12 - Chương 6: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 6: Công lược sát thủ trá hình
Tư Già ngừng một lát mới nói:
"Cũng chỉ là ra khỏi cung mà thôi..."
"Nhưng mà từ sau khi ta xuất cung một lần đến Thanh Tâm Quán vào năm mười tuổi, tới giờ vẫn chưa được ra khỏi cung thêm lần nào nữa, thế nên ta rất hưng phấn. À... đúng rồi."
Cô ngồi dậy, tò mò hỏi hắn:
"Huynh cứ mang ta ra khỏi cung như thế, người của nước Lưu Bích các huynh sẽ không có ý kiến gì sao? Ta nhớ rõ ngày mai là ngày đại hỉ của công chúa nước huynh mà, huynh không tham gia cũng không sao à?"
Giọng nói của hắn như được phát ra từ một giếng cổ trầm lắng không gọn sóng:
"Ngày mai cũng là ngày đại hỉ của Lạc Vương, chẳng phải nàng cũng không định đi hay sao?"
"Huynh nói thế là có ý gì?"
Phong Quang ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Lạc Vương thành thân thì cứ thành thân chứ, có bao nhiêu người chúc mừng như thế, cho dù ta không tới cũng chẳng phải vấn đề gì lớn cả."
Tư Già ôm kiếm, nhắm mắt dưỡng thần:
"Lý do của ta cũng giống của nàng thôi."
"Nhưng mà ta lại cảm thấy huynh thích cô công chúa của nhà huynh mà."
Những lời này quá thẳng thắn, mí mắt Tư Già đang khép hơi rung động một chút:
"Công chúa Vô Ưu không phải của nhà ta."
"Nhưng mà huynh thật sự thích nàng ta."
Âm thanh này nghe rất gần, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của cô phả vào trên mặt mình. Tư Già mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong veo, tiếp theo đó, hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô. Cô giống như con mèo lười nhoài người ra trước mặt hắn, mặt cũng chỉ cách hẳn một khoảng mấy centimet mà thôi.
Thấy hắn mở bừng mắt ra, đôi mắt cô cong thành hình trăng non, ngọt ngào nói tiếp:
"Quả thực huynh rất đẹp. Dường như sau khi chắc chắn chuyện này rồi, cô liền cảm thấy rất thỏa mãn, cười hì hì và quay lại chỗ ngồi, sau đó tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng, ngắm sao.
Chỉ còn lại Tư Già lâm vào trầm mặc, không nói không rằng.
Thái độ nửa nói chuyện nửa không nói chuyện này mới dễ làm người ta... lâm vào rối rắm.
Cuối cùng, Phong Quang và Tư Già đi vào một thị trấn nhỏ cách Hoàng thành không xa. Dưới sự chỉ dẫn của người đánh xe, cả hai tìm được một quán trọ, quyết định ở tạm lại đây một đêm. Người sinh sống trong thị trấn này không nhiều lắm, thế nên sẽ không xuất hiện loại tình huống như chỉ còn lại một gian phòng ở quán trọ gì đó.
Không có tình huống như thế khiến cho Phong Quang hơi thất vọng một chút.
Tuy là đêm khuya nhưng khách khứa trong quán vẫn còn rất náo nhiệt. Thực ra, không chỉ trong quán trọ mà ngoài đường phố cũng rất đông vui. Phong Quang thầm nghĩ cuộc sống về đêm của con người nơi này thật sự rất phong phú. Đúng lúc cô đi qua một gian phòng thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi lao ra ngoài, khóc lóc gào lên:
"Mẹ không cho con ra ngoài chơi, con không thích mẹ."
Không khéo là đứa bé này lại đụng phải Phong Quang, phải nhờ Tư Già đỡ, cô mới không vì mất đà mà ngã nhào xuống đất.
"Hựu Nhi!"
Một người phụ nữ cũng chạy ra, vội vàng lôi đứa bé bên người Phong Quang ra, nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi cô nương, tiểu hài tử không hiểu chuyện nên va phải cô rồi."
"Không sao."
Phong Quang lắc đầu, thấy đứa trẻ kia nhận ra rằng mình đã gây họa nên vội vàng trốn ra sau lưng mẫu thân khóc nức nở thì liền lấy ra hai viên kẹo từ chiếc túi mang trên người, khom lưng duỗi tay ra trước mặt nó:
"Này, ta mời đệ ăn, ăn kẹo rồi thì không được khóc nữa."
Đứa bé tên Hựu Nhi nhìn mẫu thân mình, thấy mẫu thân không có ý phản đối, nó mới duỗi tay nhận lấy:
"Cảm ơn tỷ tỷ."
"#“hâna cần khách khí" Phong Quang cười tủm tìm đúng thẳng lên. Kẹo này là khi bọn họ rời khỏi hoàng cung, Tư Già đã mua giúp cô tại một quán hàng rong ven đường.
"Cảm ơn cô nương, cô nương là người tốt, nhất định sẽ có phúc báo."
Người phụ nữ khom người nói mấy câu rồi lại kéo tay đứa con trai:
"Về phòng với mẹ nào."
Đứa bé nhìn Phong Quang rồi sau đó đi theo mẫu thân trở về phòng.
*x+*xx*x*x*x**
Phong Quang ôm mặt nói:
"Cậu nhóc đó thật đáng yêu."
"Nàng rất thích trẻ con à?"
Tư Già bình thản hỏi một câu.
Cô lập tức gật đầu:
"Thích chứ, nhưng mà ta không thích bọn trẻ nghịch ngợm."
Đám trẻ nghịch ngợm kia mà bày trò thì đúng là không quản nổi, mà có lẽ hầu hết mọi người đầu cảm thấy đau đầu với những đứa trẻ như thế.
Tư Già không nói gì nữa, hắn đi tới phòng chữ Thiên số một:
"Hạ cô nương nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Phong Quang nhìn biển số của phòng chữ Thiên số một, lại nhìn căn phòng chữ Thiên số hai ở hành lang đối diện, thái dương giật một cái:
"Chẳng lẽ phòng chữ Thiên số một và phòng chữ Thiên số hai không phải là nằm sát vách nhau à?"
Hắn bình tĩnh phân tích:
"Chưởng quầy cũng không nói hai căn phòng này liền nhau mà."
"Ừm... Huynh nói không sai."
Phong Quang buồn rầu đứng trước căn phòng chữ Thiên số một:
"Thế ta ta vào phòng đây, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tư Già gật đầu, đi về phía phòng chữ Thiên số hai. Phong Quang giơ tay lên muốn nói một câu chúc ngủ ngon với hắn, nhưng nhìn thấy đám quan khách vẫn còn đang ngồi bên dưới uống rượu mua vui, cô không dám hô lên mà đành phải hậm hực đi vào phòng.
Ôm tâm tình kích động vì cuối cùng cũng được ra khỏi cung, ngày hôm sau, Phong Quang dậy từ rất sớm, tuy rằng đối với cô là sáng sớm nhưng thât ra cñng nhải chín: mười ai sáng rồi. Câ rửa mặt vono. lai dùna dải lụa buộc mái tóc lại, sau đó nhấc làn váy bước ra khỏi cửa, vui vẻ chạy tới trước cửa phòng của Tư Già, tay vừa mới dừng ở trên cửa thì cửa đã mở ra.
Nhìn thấy Tư Giả đã thay bạch y, cô cười ngọt ngào:
"Chào buổi sáng, hôm nay huynh lại càng đẹp hơn một chút."
Tư Già khựng lại một chút rồi mới nói: "Chào buổi sáng."
Tuy rằng bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa.
Cô không biết xấu hổ, nói:
"Ta vừa định gõ cửa thì huynh đã mở cửa ra rồi. Tư Già, huynh nói xem có phải chúng ta tâm linh tương thông với nhau không?"
"Là ta nghe thấy tiếng bước chân của Hạ cô nương nên mới ra mở cửa thôi."
"Tư Già, huynh lợi hại thật đấy, chỉ dựa vào tiếng bước chân mà cũng nhận ra là ta."
Hắn đáp:
"Những việc này đối với người tập võ mà nói đều rất đơn giản."
"Nhưng ta lại cảm thấy chuyện này đặt trên người của huynh chính là rất lợi hại, còn đặt trên người người khác thì chẳng còn lợi hại nữa."
Tư Già lại rơi vào im lặng một lần nữa. Ở trước mặt cô, miệng lưỡi hắn luôn vụng về như thế, không biết nên nói tiếp thế nào, thế nên hắn liền chẳng nói gì. Nhưng cho dù hắn không nói gì thì Phong Quang vẫn có thể vui vẻ bừng bừng mà tiếp tục nói chuyện.
Phong Quang giật nhẹ góc áo của hắn:
"Hôm nay huynh định mang ta đi đâu chơi?"
Hắn nhìn góc áo của mình đang bị cô túm lấy, rũ mắt hỏi:
"Hạ cô nương muốn tới đâu chơi?"
"Ta chưa ra khỏi cung bao giờ nên chẳng quen thuộc với nơi này. Chúng ta đi hỏi chưởng quầy một chút xem, chắc chắn ông ta biết chỗ nào có thể đi chơi được!"
Dứt lời, cô liền túm lấy tay hắn, vui vẻ chạy xuống lầu.
Tư Già luôn không thích người khác đụng vào mình, có điều, sau khi nhìn mái tóc cô được cột bằng một dải lụa, theo mỗi bước chạy của cô nó sẽ bay phấp phới thì hắn lại cố dằn con xúc động muốn hất bay tay cô đi mà rút tay mình ra.
Chi#ởZng auẩy đang tính eể cách. nahe Đhana Ouand hỏi vana thì vuất râu ngẫm nghĩ trong giây lát:
"Nếu nói về cảnh đẹp nơi này của chúng tôi ấy à... Đúng rồi, thị trấn này của chúng tôi được xây dựng men theo một con sông, cảnh bên bờ sông khá là đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều thuyền. Thuyền này là do trưởng trấn chuẩn bị để dân trong trấn có nhã hứng đi ngắm sông. Công tử và cô nương nếu thấy thích thú thì cũng có chèo thuyền thưởng ngoạn."
"Được đấy, ta thích cái này."
Cô ngước mắt lên đầy mong chờ:
"Tư Già, chúng ta đi du ngoạn ngắm sông đi."