Quyển 12 - Chương 7: Công lược sát thủ trá hình
Quyển 12 - Chương 7: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 7: Công lược sát thủ trá hình
Tư Già gật đầu, thuận tiện hỏi chưởng quầy luôn:
"Tại sao bên trong quán trọ lại vắng vẻ như thế?"
Phong Quang quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhận ra trong sảnh lớn chẳng có khách nào ngồi, hoàn toàn khác với cảnh náo nhiệt đêm qua khi bọn họ vừa tới.
Chưởng quầy đáp:
"Chẳng phải tối qua mọi người ồn ào quá khuya hay sao? Thế nên tầm này ấy à, chỉ sợ vẫn còn đang ngáy ở trên giường."
"Đúng rồi, hôm qua ta nhìn thấy có rất nhiều người ngồi uống rượu ở đại sảnh."
Phong Quang hỏi:
"Chưởng quầy à, người ở nơi này của các ông đều rất thích uống rượu à?m"
"Cô nương không biết rồi, thị trấn này của chúng tôi tuy không nổi tiếng gì nhưng bản lĩnh ủ rượu thì không mấy nơi có thể so sánh được. Thế nên, người dân ở thị trấn không có rượu là không vui, mỗi ngày đều uống đến nửa đêm canh ba cũng là chuyện bình thường."
Phong Quang biết mỗi nơi đều sẽ có phong tục riêng của địa phương đó, nhưng không ngờ còn có tập quán là uống rượu tới tận nửa đêm như ở nơi này.
Cô hỏi với vẻ đầy hứng thú:
"Chưởng quầy à, nếu chỗ này của các ông ủ rượu giỏi như thế, vậy có thể sản xuất ra được rượu trầm hương không?"
"Rượu trầm hương, đây chẳng phải là rượu chỉ có nước Lưu Bích mới sản xuất được thôi sao?"
Chưởng quầy trầm ngâm một chút:
"Rượu trầm hương cần một loại nguyên liệu, đó là một loại men rượu đặc biệt mà khí hậu ở nơi này của chúng tôi không sản xuất ra được."
"Oa, chưởng quầy, không ngờ ông lại hiểu biết nhiều như thế cơ đấy."
Phong Quang khen ngợi, cô cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ người ta lại nói luôn lý do không thể sản xuất được cho cô nghe.
Được một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp sùng bái như thế, chưởng quầy vuốt râu vô cùng đắc ý: "Nhớ năm đó trước khi trở thành ông chủ của quán trọ này thì ta cũng từng vào nam ra bắc, có mấy lần đi qua nước Lưu Bích, đi nhiều nên kiến thức cũng nhiều hơn một chút thôi."
"Vào nam ra bắc?"
Phong Quang kéo một cái ghế tới và ngồi xuống đối diện chưởng quầy, tay đặt lên bàn, chống cằm:
"Chưởng quầy, ông kể cho ta nghe những chuyện ông gặp phải khi đi lang bạt ở bên ngoài đi."
Chưởng quầy không buồn tính sổ sách nữa, ông ta đặt bàn tính và sổ sách sang một bên, hắng giọng nói:
"Nhớ năm đó ta..."
"Hạ cô nương."
Tư Già đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của vị chưởng quầy đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, đôi mắt hắn hờ hững nhìn về phía Phong Quang:
"Nàng có còn muốn ra ngoài chơi không thế?"
Sau lưng Phong Quang chợt thấy lạnh, vội vàng nhấc tay đáp:
"Đi, ta muốn ra ngoài ngắm sông."
"Vậy chúng ta xuất phát thôi."
Tư Già bước ra khỏi quán trọ trước, Phong Quang vội vàng đứng dậy đi theo hắn.
Hai người để lại một mình chưởng quầy ở trong đó buồn bực, vất vả lắm mới có một tiểu cô nương chịu ngồi nghe những sự tích đầy nhiệt huyết trước kia của ông ta, sao lại bị vị công tử kia dẫn đi rồi chứ?
Gió se sắt cuốn theo lá rụng trên đường phố, Phong Quang nhìn đường phố chỉ có vài ba người đi qua đi lại, không khỏi kỳ quái nói:
"Thì ra không chỉ người ở trong quán trọ mà người sinh sống ở trấn này cũng có thói quen ngủ muộn dậy sớm như thế."
Tư Già đáp:
"Ta nhớ là bờ sông ở phía bên kia."
"Hôm qua chúng ta được xa phu đưa đi qua nơi này, còn là buổi tối, thế mà Tư Già huynh lại có thể nhớ kỹ đường như thế, huynh thật quá lợi hại!"
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái như thế này. Bước chân Tư Già khựng lại:
"Hạ cô nương thích khen người ta như thế sao?"
Cho dù là hẳn hay là lão chưởng quẩy không biết tên kia, trước đó nữa là khi hắn vừa mới mang cô ra khỏi hoàng cung, cô nhìn thấy ông lão nặn tượng đất thôi cô cũng không hề bản xin mà khen ngợi một hồi.
Không phải nói cái này không tốt, mà là thấy tình huống này quá nhiều nên cảm thấy khi cô khen hắn... dường như chẳng còn vẻ gì là chân thành nữa.
Rất nhiều lúc, trái tim đàn ông còn mẫn cảm hơn cả phụ nữ.
xk*##x#z
Phong Quang trả lời đầy thoải mái và hào phóng:
"Ta chỉ cảm thấy những chuyện ta không làm được mà người khác có thể làm được thì quả thực rất lợi hại, cái này có gì không đúng sao?"
Không, cái này chẳng có gì không đúng cả.
Tư Già lạnh nhạt nói:
"Đi về phía bên kia."
"Này, chờ ta với nào."
Cô chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân của hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, hỏi với vẻ kỳ quái:
"Huynh đang tức giận đấy à?"
Hắn quyết đoán đáp:
"Không."
"Ừm... Chắc chắn là tức giận rồi."
Cô kéo góc áo hắn:
"Tại sao huynh lại tức giận thế?"
"Ta không tức giận."
Cô bĩu môi:
"Huynh không muốn nói thì thôi, lòng dạ nam nhân chẳng khác nào kim chìm đáy biển."
Lần này, Tư Già còn chưa kịp nói gì thì đã có một đội người ngựa đi tới từ phía đối diện, dẫn đầu là một vị phu nhân trẻ trung xinh đẹp.
Trên mặt bà ấy mang theo ý cười hiền lành:
"Xin hỏi hai vị có phải người dân ở trấn này không?" Phong Quang đáp:
"Bọn ta cũng là người từ nơi khác tới, các người là?"
"Chúng ta là gánh hát, mưu sinh bằng cách lang bạt biểu diễn khắp nơi, khi đến thị trấn này thì phát hiện ra trên đường chẳng có một ai, muốn hỏi đường cũng không gặp người nào, thế nên mới phải tới đây hỏi cô nương và công tử."
"Gánh hát!"
Mắt Phong Quang sáng rực lên:
"Vậy các người có lưu lại thị trấn này để biểu diễn không?"
Người phụ nữ kia cười đáp:
"Đúng thế, nhưng trước đó, bọn ta phải tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi chút đã rồi mới quyết định xem lúc nào có thể dựng đài biểu diễn được."
"Quán trọ ở... à, đi dọc theo con phố này, sau đó... sau đó..."
Cô nhìn về phía nam tử bên cạnh xin giúp đỡ.
Tư Già im lặng một chút trước trình độ dễ quên đường của cô, sau đó mới nói với vị phu nhân kia:
"Đi dọc theo con phố này rồi rẽ trái là sẽ nhìn thấy một quán trọ."
"Đa tạ công tử và cô nương đã chỉ đường, vậy chúng ta đi trước một bước."
Người phụ nữ thi lễ, sau đó cùng mọi người đi về phía con đường mà Tư Già chỉ.
"Gánh hát đấy. nhất định là rất vui. Tư Già, chờ đến khi bọn họ mở màn biểu diễn, chúng ta cùng đi xem nhé?"
"Ta chỉ đồng ý đưa nàng ra ngoài ba ngày."
Cô mím môi:
"Nói không chừng đêm nay hoặc đêm mai là người ta đã biểu diễn rồi."
"Đến lúc đó rồi nói."
"Ùm..."
Rốt cuộc hai người cũng tới được bờ sông. Chưởng quầy nói không sai, phong cảnh ở nơi này rất đẹp, liễu rủ dọc hai bờ sông, trên sông có khỏi sóng lượn lờ. Bên bờ sông còn có mấy con thuyền nhỏ đang neo đậu, trên thuyền không có ai, xem ra đây chính là thuyền dành cho những người có nhã hứng đi du ngoạn như lời chưởng quầy nói. của cô, Tư Già bình thản hơn nhiều, cũng điềm tĩnh vô cùng. Lúc này, nhìn bóng dáng của hai người quả thực sẽ đem đến cho người ta cảm giác một động một tĩnh.
"Tư Già, huynh mau qua đây!"
Cô quay đầu vẫy tay với Tư Già đang chậm rãi đi tới, lại quay người muốn bước lên thuyền trước, đột nhiên phía sau cây liễu truyền tới tiếng hét của trẻ con.
Phong Quang thu lại bước chân, đi về phía đó, chỉ thấy sau cây liễu chính là Hựu Nhi mà tối qua cô đã gặp, lúc này nó đang nằm trên mặt đất, hình như không cẩn thận nên mới bị ngã.
Cô vội vàng ngồi xuống đỡ nó dậy, giúp nó phủi bụi bẩn dính trên quần áo:
"Hựu Nhi, đệ không sao chứ?"
Đứa bé lắc đầu:
"Đệ không sao."
Lúc này, Tư Già cũng đã đi tới, nhưng hắn chỉ đứng sau lưng Phong Quang, không có ý định xen vào câu chuyện của hai người.
Mà cũng chỉ có nhân tài tập võ mới biết, lúc này hắn đang ở trong trạng thái đề phòng.
Phong Quang lại hỏi đứa trẻ:
"Sao đệ lại ở đây một mình thế này, mẹ của đệ đâu?"
"Mẹ của đệ không cho đệ ra ngoài chơi, thế nên... đệ mới trốn ra đây một mình."