Quyển 14 - Chương 4: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 4: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 4: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Vân Tước vội nói:
"Trong những người đồng lứa tuổi, công chúa là người có tu vi cao nhất, đặc biệt trong phương diện kiếm pháp, quả thực là ở Thiên giới này chẳng tìm được mấy ai địch nổi người. Công chúa được xưng là thiên tài nghìn năm khó gặp, tất nhiên có khả năng đánh một trận với quân phản bội Ma tộc rồi."
"Ta mà mạnh thế sao?"
Cô gần như há hốc mồm kinh ngạc.
"Đúng thế, nếu không phải mấy tên phản bội đó dùng mưu mô quỷ kế, bắt một đứa bé vô tội ép công chúa phải buông vũ khí đầu hàng thì còn lâu bọn chúng mới bắt được người ấy chứ."
Vân Tước tức giận hừ một tiếng, có thể thấy là nàng ta vô cùng khinh thường đám quân phản bội kia:
"Có điều cũng may là cô gia đã giết chết hết bọn chúng rồi, coi như đã báo được thù cho công chúa."
Phong Quang tự rót cho mình một chén trà, lặng lẽ tiêu hóa những thông tin này.
"Đúng rồi, em còn đang sắc thuốc mà!"
Vân Tước kêu lớn một tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài.
Nha đầu này đúng là hấp tấp! Phong Quang lắc đầu, lại nghĩ thuốc đó là cho cô uống, thế nên cô bắt đầu ngồi trên ghế ngẫm nghĩ những tin tức mà mình thu thập được ngày hôm nay, vẻ mặt như đưa đám.
Người trong Vị Danh Cư cũng không có nhiều, ngoại trừ cô và Tô Phạt ra thì chỉ có Vân Tước và Lâm bá nấu cơm trong phòng bếp và một thị nữ khác.
Thực ra thì người trên Thiên giới chẳng cần phải ăn cơm, tuy không cần nhưng Phong Quang lại thích đồ ăn ngon, một ngày ba bữa là thói quen đã ăn sâu bén rễ trong cô rồi. Tô Phạt hiểu cô nên mới xuống nhân gian tìm một địa tiên biết nấu cơm về để nấu cho cô ăn.
Nghĩ như thế... quả cũng thấy Tô Phạt là một nam nhân biết thương vợ thật.
Trong một chớp mắt, Phong Quang nghĩ hay là cứ đổi nhân vật mục tiêu cần công lược thành người này đi, dù sao thiện cảm của người ta với cô không đáp lại cô, cũng đã nói cô không được tự ý thay đổi mục tiêu công lược.
Cô không biết Hệ thống chủ gặp phải chuyện gì, nhưng giờ cũng chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là cô phải nhanh chóng tìm được kẻ tên là Chung Nhiên kia, thử công lược hắn xem Hệ thống chủ có thể xuất hiện một lần nữa để truyền tống cô ra khỏi thế giới này hay không.
Mà muốn tìm được Chung Nhiên thì đầu tiên cô phải xác định xem ở Thiên giới này có vị tiên tử nào là Lưu Li không, nếu có người tên Lưu Li đó thì chắc chắn là có Chung Nhiên, cũng chứng tỏ là cô không tới nhầm thế giới.
"Lưu Lï tiên tử ư?"
Nghe được vấn đề của Công chúa, Vân Tước mang thuốc về ngẫm nghĩ hồi lâu:
"Hình như Thiên giới có người này đấy... Nhưng mà muội không chắc lắm, sao công chúa lại nhắc tới người này thế?"
"Không có gì, là định đổi tên cho em nên muốn xác nhận xem tên này đã có ai dùng chưa thôi."
Phong Quang nói dối mà mặt không đổi sắc, cô bưng chén thuốc lên, ngửi thử được vị trong này, cuối cùng bóp chặt mũi, uống ực một hơi hết toàn bộ bát thuốc.
Vân Tước vội vã đưa điểm tâm sang:
"Công chúa, bánh hoa quế."
Phong Quang cắn một miếng, chờ đến khi vị thuốc tan đi rồi, cô mới hồi phục tỉnh thần:
"Thiên giới mà cũng có bánh hoa quế cơ à?"
"Cô gia biết công chúa thích ăn bánh hoa quế nên mới cố ý học để làm cho Công chúa ăn đấy."
Vân Tước ôm mặt đầy vẻ khao khát:
"Cô gia thật sự quá tốt, nếu sau này em cũng có thể gặp được một nam nhân yêu thương em như thế thì may mắn quá."
Phong Quang liếc nhìn Vân Tước rồi nhìn bánh hoa quế trong tay, lại cắn một miếng, cô đang nghĩ, chẳng lẽ Tô Phạt này và cô thật sự là lưỡng tình tương duyệt sao? Tất cả những sở thích quen thuộc này quả thực đều là sở thích của cô, nói không chừng, trước đó, cô thực sự thích Tô Phạt, chỉ vì bị mất trí nhớ nên mới quên hết mọi chuyện mà thôi.
Cho dù Phong Quang nghĩ như thế nào thì cái gì nên tới vẫn sẽ tới. Thiên giới vào đêm càng đẹp hơn, ánh sao không chỉ sáng ngời hơn mà dường như trăng cũng lớn hơn rất nhiều.
Tô Phạt sau khi trở về từ trường học thì ngồi bên mép giường, hắn nhìn người đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng, nhẹ giọng hỏi:
"Phong Quang, thân thể nàng chưa khỏi hẳn, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn."
"Không sao... Ta muốn ngắm cảnh đêm thêm một chút."
Phong Quang làm bộ làm tịch cảm thán:
"Ánh trăng hôm nay thật là đẹp!"
"Thế ư?"
Tô Phạt đứng lên, đi tới bên cạnh cô, hắn cũng ngẩng đầu nhìn trăng tròn:
"Nhưng ta cảm thấy ánh trăng này có khác gì ngày xưa đâu chứ."
Phong Quang vắt hết óc suy nghĩ một hồi:
"Cái đó... cái đó đương nhiên là có rồi. Huynh xem đi, mảng tối trên mặt trăng hình như khác trước mà."
Cô đã mất trí nhớ, lấy đâu ra trước kia nữa chứ?
Thế nên, Tô Phạt buồn cười hỏi một câu:
"Khác nhau ở chỗ nào thế?"
"Chẳng phải nói bóng tối trên mặt trăng là do Ngô Cương chặt cây(1) hay sao? Sao ta lại cảm thấy... cảm thấy không giống như đang chặt cây nữa."
Cô nói bừa.
"Phong Quang nói đúng lắm."
"Hả?"
Cô nói bậy nói bạ thế mà hắn cũng tin á?
Tô Phạt gạt một sợi tóc rũ xuống bên má cô ra phía sau tai, khẽ cười nói:
"Cây quế trong cung Quảng Hàn đã chuyển về chỗ chúng ta rồi, hoa quế ấy dùng để làm bánh hoa quế cho Phong Quang mà."
Cô ngẩn ngơ:
"Huynh nói gì cơ?"
"Kinh hỉ sao?" "Thế cũng được."
Khóe môi Tô Phạt nở một nụ cười nhẹ nhàng:
"Đây là cây quế tốt nhất trong tam giới, có thể làm ra loại bánh hoa quế ngon nhất, tặng cho Phong Quang là thích hợp nhất rồi."
"Không đúng..."
Phong Quang khựng lại:
"Huynh đào cây quế của người ta về đây, người ta không có ý kiến gì à?m"
Hắn cười:
"Tại sao lại có ý kiến chứ? Năm đó Ngô Cương đam mê sắc đẹp của Hằng Nga nên bị Thiên để phạt tới Cung Trăng để chặt cây quế, giờ ta mang cây quế đi, có khi hắn còn muốn cảm ơn ta ấy chứ."
"Thiên Đế... cũng là phụ thân của ta sẽ không có ý kiến gì chứ?"
"Chuyện này... quả thực ta cũng chưa từng nghĩ tới."
Phong Quang sốt ruột:
"Thế thì huynh mau trả lại cây quế ấy đi, nếu vì thế mà bị phụ thân ta trách phạt..."
"Phong Quang."
Hắn ngắt ngang lời cô, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười như có như không, làm cho người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân:
"Nàng đang quan tâm ta ư?"
Cô ngẩn ra, cô chỉ cảm thấy mình đã ăn đồ hắn làm, nếu hắn vì thế mà xảy ra chuyện thì lương tâm cô sẽ cắn rứt không yên. Đang nghĩ xem có nên mở miệng giải thích một chút hay không thì cổ tay lại bị cầm lấy, rồi cả người cô bị kéo vào lồng ngực hắn, hơi thở nam tính mơn trớn trên da mặt, tâm tình cô liền trở nên nhộn nhạo.
"Cho dù Phong Quang mất trí nhớ thì nàng vẫn cứ quan tâm tới ta."
Cằm Tô Phạt gác trên đỉnh đầu cô, trong mắt là sự vui vẻ thỏa mãn:
"Phong Quang, quả nhiên trong lòng nàng vẫn có ta."
Phong Quang: "..."
Bỏ đi, nhìn dáng vẻ vui mừng như thế của hắn, cô không đành lòng giải thích gì cả.
Cô không nói gì nên hắn tưởng cô vẫn đang lo lắng cho mình, lại nói:
"Nàng yên tâm đi, Thiên Đế sẽ không trách cứ ta đâu." Cô ngẩng đầu:
"Huynh có lòng tin thế sao?"
"Ngày mai ta sẽ đưa qua Cung Trăng một cái cây khác, dù sao Ngô Cương cũng bị phạt chặt cây, chặt cây gì mà chẳng thế chứ?"
"Huynh nói nghe cũng có lý..."
Tô Phạt cười:
"Phong Quang thích ăn bánh hoa quế nên ta tuyệt đối sẽ không trả cây quế này về đâu. Ta còn chờ Phong Quang lại thích ta một lần nữa vì bánh hoa quế ấy cơ mà. Ngày ấy sẽ không còn lâu đâu, đúng không?"
*x*wx*xx*x*x*x*x**
(1) Thần thoại Ngô Cương chặt cây: Triều Hán có người tên là Ngô Cương, vì say mê tiên đạo nên không chuyên tâm học tập, thế nên Ngọc hoàng tức giận nhốt hắn ở trong Cung Trăng, bắt hắn chặt cây quế trong Cung Trăng, còn nói: "Nếu ngươi chặt ngã được cây quế này thì sẽ học được tiên thuật." Ngô Cương cứ chặt mãi, chặt mãi, chặt từ mùa đông sang mùa hè, chặt khoảng nửa năm, thấy sắp chặt gãy được cây quế rồi thì Ngọc hoàng lại phái quạ đen bay vào Cung Trăng, đánh cắp chiếc áo mà Ngô Cương vắt trên cây quế đi. Ngô Cương lập tức buông búa, đuổi theo quạ đen.