Quyển 14 - Chương 5: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 5: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 5: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Vấn đề này, nên đáp là đúng hay không đúng đây?
Cuối cùng, Phong Quang cười có lệ cho qua, cũng không nói ra đáp án, vừa mới cười xong thì lại thình lình bị hắn hỏi một câu khác.
"Trời đã khuya rồi, Phong Quang vẫn không định đi ngủ sao?"
Lúc này, cô đã nghẹn tới đỏ cả mặt, yên lặng cúi đầu. Bởi vì đang bị hẳn ôm trong lòng nên đầu cô chỉ có thể chôn trong ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đang đập, mặt cô càng đỏ dữ dội hơn.
Không khí nhất thời an tĩnh.
Trong không khí yên lặng này, bỗng nhiên Tô Phạt lại nói:
"Ta biết Phong Quang đang lo lắng chuyện gì, nàng cứ yên tâm, trước khi nàng thích ta lần nữa, ta sẽ không chạm vào nàng đâu."
Chuyện đang nghĩ trong lòng bị người ta nói ra như thế, thần sắc Phong Quang tràn ngập sự xấu hổ, cô ngẩng đầu lên:
"Chuyện đó... ta..."
"Ta hiểu mà."
Gương mặt đẹp như vẽ của hắn tràn ngập vẻ dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng đến cực điểm:
"Ta đều hiểu cả. Phong Quang cần có thời gian, ta cũng bằng lòng cho Phong Quang thời gian."
Nam nhân này quả thực là hiểu lòng người đến mức... không thể không làm người ta động lòng.
Dường như Phong Quang nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô kéo khóe miệng, nụ cười hơi cứng ngắc:
"Không phải ta ghét bỏ gì huynh... chỉ là... chỉ là cảm thấy không quen lắm thôi."
"Dù sao, hiện tại ta chỉ là người xa lạ với Phong Quang mà thôi, ta có thể hiểu được, Phong Quang không cần phải cảm thấy áy náy"
"Ừm..."
"Vậy... Giờ Phong Quang đã bằng lòng đi ngủ chưa?"
Cô gật đầu: "Ừ được."
Giường có hai tấm chăn, có lẽ là do Tô Phạt sợ cô cảm thấy xấu hổ trong, đưa lưng ra ngoài, Tô Phạt ngủ ở sát mép giường bên ngoài, sau khi nến tắt, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Qua hồi lâu, nương theo ánh trăng, Tô Phạt nhìn về phía Phong Quang, nói:
"Thực xin lỗi, Phong Quang, một trăm năm qua ta đã quen có nàng ngủ ở bên cạnh rồi, không có nàng, ta sẽ không thể ngủ được, cho nên ta mới không có ý định phân phòng ngủ với nàng."
Phong Quang túm chặt chăn, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Ta hiểu mà..."
Giống như hắn biết giờ cô vẫn còn phản ứng kháng cự với mình, cô cũng biết nam nhân này sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ khi thê tử lại quên mất hắn.
Cô lạc quan nghĩ, bọn họ ngủ hai người hai chăn dù sao cũng tốt hơn ngủ chung một chăn.
Hiện tại, tâm tình của Phong Quang có thể nói là vô cùng phức tạp. Thế giới này khiến cho cô cảm thấy cực kỳ quỷ dị, lại cảm thấy chẳng biết phải làm sao. Hệ thống chủ biến mất cũng đồng nghĩ với việc cô không thể xài bàn tay vàng được, muốn tra thông tin gì cũng không tra được, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân cô mà thôi.
Đặc biệt, lúc này cô còn không thể xác định được Chung Nhiên mà mình phải tìm đang ở nơi nào? Trước khi mất trí nhớ, cô là người thế nào, sao lại ở bên cạnh nam nhân Tô Phạt này, nhìn cuộc sống của hai người có vẻ vô cùng hạnh phúc, sinh hoạt vợ chồng hơn một trăm năm rồi đấy, chẳng lẽ trước đó mình đã thay đổi mục tiêu công lược nên mới ở bên Tô Phạt hay sao?
Nhưng cũng không đúng lắm, nếu là thay đổi mục tiêu công lược thì một trăm năm cũng đủ cho cô công lược thành công rồi mới đúng chứ, sao giờ cô vẫn còn ở lại thế giới này?
Phong Quang không thích động não, hiện tại trong đầu toàn là vấn đề rối rắm nên đến tận khuya cô mới chìm vào giấc ngủ được.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, biết được cô đã chìm vào mộng đẹp, nam nhân mới vươn tay lật chăn của cô lên, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Đây là tư thế bảo vệ và chiếm hữu tuyệt đối, đến tận khi khắp chóp mũi toàn là hương vị của cô, hắn mới thở dài một tiếng khoan khoái.
Một lần nữa, hắn xác định, hết thảy đều đáng giá.
Ngày hôm sau thức dậy, đã không còn thấy bóng dáng Tô Phạt đâu.
Phong Quang ngồi trên giường xoa đầu, vừa mới tỉnh lại nên đầu óc cô đã vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời còn có tiếng của Vân Tước truyền tới:
"Công chúa, em có thể vào không?"
"Vào đi."
Phong Quang vẫn giữ nguyên đầu tóc lộn xộn, che miệng ngáp một cái.
Vân Tước vừa vào đã lập tức giúp Phong Quang chải tóc, trang điểm, Phong Quang chỉ việc ngồi yên, cô hỏi:
"Vân Tước, sao em biết tầm này thì tới gõ cửa thế?"
"Vì công chúa lúc nào cũng dậy vào giờ này mà."
Vân Tước trang điểm, chải chuốt cho Phong Quang vô cùng thuần thục:
"Công chúa luôn thích ngủ đến khi mặt trời phơi ba sào mới dậy, cũng may là cô gia nhà chúng ta dễ tính, nếu là người khác không biết sẽ nói công chúa lười nhác ấy chứ."
Trước khi đại não kịp vận động thì Phong Quang đã cười lạnh một tiếng:
"Nói ta lười nhác ư? Bọn họ dám sao?"
Vừa nói xong, cô liền cảm thấy mình rất ngang ngược phách lối nên không khỏi sửng sốt trong giây lát, chẳng lẽ trước kia mình là người nóng nảy thế này à?
Vân Tước cười vui vẻ:
"Tất nhiên bọn họ không dám nói công chúa lười nhác rồi. Hơn nữa, ở Thiên giới này làm gì có mấy ai đánh thắng được Công chúa đâu. Đúng rồi, Công chúa, em đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi, Công chúa muốn lúc nào thì tới thăm cô gia?"
"Ta đi thăm huynh ấy ư?"
"Công chúa mất trí nhớ, em quên mất đấy!"
Vân Tước vỗ đầu mình một cách ảo não:
"Ngày trước, mỗi lần cô gia tới học viện dạy học thì cứ sau giờ Ngọ là công chúa lại đi thăm cô gia."
"Thế à?"
"Bởi vì tính cách của cô gia quá tốt, Công chúa sợ đám đệ tử hư hỏng quấy rối ngài ấy nên mỗi ngày đều phải tới đó tuần tra, đè ép nhuệ khí của đám học trò đó."
Cái lứ do nàv th↠là - Phong Quang hết chỗ nói với bản thân mình ngày trước trong chốc lát, lại nghe Vân Tước hỏi:
"Vậy hôm nay Công chúa có tới học viện không?"
"Bị
Cô nói không hề do dự. Cô vốn muốn tìm cớ để ra khỏi Vị Danh Cư một chuyến. Cô muốn tìm người hỏi thăm xem liệu người tên Lưu Li kia có tồn tại hay không, nếu là tới học viện thì chắc chắn sẽ có không ít người biết.
Phong Quang thay một bộ váy lụa màu đỏ, dưới sự dẫn đường của Vân Tước, đi qua bảy, tám phủ đệ của đám thần tiên mới tới trước một dãy các khu nhà rộng rãi.
Tiên giới quanh năm sương khói lượn lờ, trên nóc học viện này cũng được mây mù quấn quanh, nhìn từ xa chẳng khác nào đang ở giữa trời cao đầy thần thánh và uy nghiêm.
Vân Tước xách theo hộp đồ ăn:
"Công chúa, đây chính là học viện."
"Ừm."
Cô gật đầu, cất bước tiến vào.
"Học viện Tiên giới, đệ tử bên trong hầu hết là tiên nhị đại(1)".
Đám tiên nhị đại này vừa sinh ra đã có tu vi rồi, cho dù không tu luyện thì cũng chẳng kém tắm lắm. Nhưng vì bọn họ không phải làm gì mà đã được hưởng bản lĩnh nên có không ít người sinh ra không biết sợ trời sợ đất là gì, tuy không tới mức kiêu ngạo, ương ngạnh nhưng bản lĩnh làm cho người đau đầu cũng không nhỏ chút nào.
Lúc Phong Quang tới thì vừa lúc là giờ tan học, có không ít nam nữ trẻ tuổi ra ngoài chơi đùa. Bọn họ mặc quần áo màu trắng thống nhất, nữ là váy lụa, nam là nho sam(2), nhìn từ xa quả thực cũng có một chút cảm giác phiêu bồng như tiên.
Thế nên khi Phong Quang một thân đỏ rực tiến vào liền trở thành điểm nổi bật tới chói mắt. Phong Quang là người có tiếng ở Thiên giới, những người ở đây hầu hết đều biết cô, vừa thấy công chúa Thiên giới lâu ngày chưa xuất hiện tới học viện, có không ít ánh mắt hướng về phía cô.
Phong Quang dường như không hề cảm nhận được những ánh mắt đó, cô hỏi Vân Tước:
"Chúng ta nên tới đâu tìm Tô Phạt đây?"
*x+*xx*xx*xx*x*** (1) Tiên nhị đại: đời thứ 2 của thần tiên (2) Nho sam: trang phục học trò xưa mặc.