Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 381 - Quyển 14 - Chương 6: Công Lược Tiên Sinh Dạy Học Trên Thiên Giới

Quyển 14 - Chương 6: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới Quyển 14 - Chương 6: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 6: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Vân Tước đáp: "Giờ này thì có lẽ... cô gia đang ở vườn thuốc."

"Vậy được, em mang điểm tâm qua đó đi."

"Công chúa... người không đi gặp cô gia sao?"

Phong Quang cười rất không có thành ý:

"Bọn ta ngày nào chẳng nhìn thấy nhau, cũng chẳng vội một lúc này, em đi tìm Tô Phạt trước đi, ta đi dạo quanh đây trước đã."

"Nhưng mà, công chúa..."

"Được rồi, ta chỉ muốn đi dạo ở đây, có khi lại tìm được một chút ký ức thì sao?"

"Vậy... được ạ. Nếu công chúa gặp chuyện gì hay lạc đường thì cứ hỏi những người khác đường tới thư phòng của viện trưởng. Thư phòng của viện trưởng ở phía trước, em sẽ tới đó tìm công chúa."

Cô đồng ý liên tục:

"Rồi, rồi, ta biết rồi."

Vân Tước sờ lên gáy mình, sau đó mang theo tâm trạng không yên tâm xách theo hộp đồ ăn đi xa dần.

Viện trưởng học viện...

Vậy chắc chắn là quen biết rất nhiều người rồi.

Phong Quang nhìn về hướng mà Vân Tước chỉ cho mình. Cô mỉm cười, không do dự mà đi về phía đó. Dọc đường đi cô cũng gặp không ít đệ tử, nhưng những người đó vừa nhìn thấy cô là lập tức trốn ra xa như thể cô là mãnh thú, hồng thủy vậy.

Đối với việc này, tuy Phong Quang cảm thấy nghỉ hoặc trong lòng nhưng cũng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, đoán có lẽ là trước đây cô sợ đám đệ tử không nghe lời này làm Tô Phạt đau đầu nên đã cảnh cáo họ không ít.

Cô tùy tiện túm lấy một tên đệ tử hỏi thư phòng của viện trưởng ở lầu mấy, tên đệ tử kia như bị dọa vỡ mật, vội đáp là lầu ba. Phong Quang đi lên lầu ba, rất nhanh liền thấy được một căn phòng mở cửa. Cô đi vào mà không hề cố ky gì, vừa vào đã thấy một ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi bên bàn làm việc.

"Xin hỏi, ngài là viện trưởng tiên sinh phải không?" cần xử lý, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Quang thì sợ tới mức đánh rơi cả bút:

"Đúng vậy công chúa, sao người lại tới đây thế?"

"Ta... muốn tới đây chơi."

Cô chột dạ cười cười.

"Mời công chúa ngồi."

Ông lão đợi Phong Quang ngồi xuống cái ghế dựa ở đối diện bên kia bàn làm việc xong mới lại hỏi:

"Nghe nói Công chúa vừa mới tỉnh lại, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm một thời gian vậy?"

"Ở trong nhà mãi cũng buồn nên mới định ra ngoài đi dạo."

"Công chúa tới tìm Tô tiên sinh phải không, để lão phu gọi Tô tiên sinh tới đây."

Thấy ông lão định đứng lên, Phong Quang vội vàng ngăn cản:

"Không cần đâu, mục đích chính của ta hôm nay chỉ là tùy tiện đi dạo một chút mà thôi."

"Cũng đúng, dù sao Công chúa cũng đã mất trí nhớ..."

Cô ngước mắt lên:

"Sao viện trưởng lại biết ta mất trí nhớ thể?"

Ông lão ngẩn ra, sau đó trả lời với vẻ tự nhiên:

"Là ta nghe Tô tiên sinh nói. Mấy ngày qua, hầu như ngài ấy đều ở phòng thuốc nghiên cứu xem làm thế nào để giúp Công chúa khôi phục ký ức mà."

"Thì ra là thế." Phong Quang chỉ mỉm cười.

Ông lão cũng chẳng biết cô có tin thật hay không, hơi vuốt chòm râu, quyết đoán chuyển sang chuyện khác:

"Công chúa mất trí nhớ nên chắc cũng quên lão phu là ai rồi. Lão phu tự giới thiệu một chút, ta là viện trưởng của học viện này, Thái Bạch Kim Tỉnh."

"Ông là Thái Bạch Kim Tinh!"

Phong Quang kinh ngạc, lại cảm thấy biểu hiện của bản thân có hơi kích động thái quá thì lại hắng giọng, ưu nhã nói tiếp:

"Thì ra viện trưởng là Thái Bạch Kim Tinh, Phong Quang thất lễ rồi."

Thái Bạch Kim Tinh là nhân vật thần thoại mà khi cô còn trẻ đã nghe Thiên giới này mặc dù có hơi khác so với thần thoại nhưng cũng có rất nhiều giả thiết tồn tại dựa trên cốt truyện thần thoại cũ. Thần thoại vốn là những truyện không có thật, mà trong cuốn tiểu thuyết này cũng chỉ là hư ảo thêm một chút nữa mà thôi.

Thái Bạch Kim Tỉnh cười hiền từ:

"Nếu Công chúa muốn đi dạo trong học viện thì lão phu có thể phái người dẫn Công chúa đi."

"Thực ra ta cảm thấy đi một mình thì thú vị hơn."

Phong Quang cười miễn cưỡng, cô đang nghĩ xem nên làm thế nào để chuyển đề tài sang cái tên Lưu Li. Rất nhanh, linh quang chợt lóe, cô nói vẻ tùy ý:

"Gần đây ta muốn đổi tên cho thị nữ của ta là Lưu Li, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, ta sợ có tiên tử khác cũng có tên này nên không dám tùy tiện đổi tên nữa. Ta muốn hỏi viện trưởng một chút xem Thiên giới có người nào tên là Lưu Li không?"

"Cái tên Lưu Li này..."

Thái Bạch Kim Tỉnh vuốt chòm râu hoa râm suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu:

"Vào hơn một trăm năm trước, quả thực là có một tiểu tiên có tên gọi Lưu Li ở Thiên giới này."

Phong Quang truy vấn:

"Hơn một trăm năm trước ư? Thế giờ nàng ta đâu rồi?"

"Chuyện này... Lưu Li vốn là hóa thân của một cái đèn Lưu Li, lúc vừa hóa thành hình người thì nàng ta đã xuống nhân gian, sau đó không về Thiên giới nữa. Có người nói nàng ta chạy trốn với một nam nhân ở nhân gian, không dám về Thiên giới, nhưng thiên binh thiên tướng hạ phàm bắt giữ nàng ta lại chẳng thể tìm được người, thế nên chuyện này cũng không giải quyết được gì."

Phong Quang nghe thấy thế thì trong lòng càng cảm thấy quái dị:

"Ý của viện trưởng là hơn một trăm năm trước, sau khi hạ phàm thì Lưu Li tiên tử đã mất tích, chưa từng xuất hiện lại sao?"

"Đúng thế."

Thái Bạch Kim Tinh lại thở dài:

"Người ta hay nói nhân gian nhiều nam nữ sỉ tình, không ngờ ngay cả Thiên giới này của chúng ta cũng vậy. Thần tiên vì chuyện cảm tình mà lựa chọn sai lầm cũng không ít." Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là mỉm cười:

"Những lời này của viện trưởng... dường như rất cảm khái thì phải."

"Công chúa không biết chứ, thần tiên trên Thiên giới có tuổi thọ dài hơn phàm nhân nhiều. Trong những năm tháng dài đằng đẫng ấy, nếu không có duyên tìm được người làm bạn thì số tiên nhân vì không chịu nổi tịch mịch mà tính cách xuất hiện vấn đề hoàn toàn không ít."

Thần tiên cũng không thể bất tử, nhưng tuổi thọ của bọn họ dài hơn phàm nhân rất nhiều. Một trăm năm ở nhân gian thực ra cũng chỉ bằng một năm ở Thiên giới mà thôi. Vạn vật có sinh và có tử, đây là quy luật của trời đất, cho dù là người hay là thần thì đều không thể phá vỡ quy luật này.

Phong Quang cũng không khỏi cảm thán sau khi nghe Thái Bạch Kim Tỉnh nói chuyện. Đúng lúc cô đang cảm thấy phiền muộn thì một nam nhân đi tới.

Nam nhân này có đôi mắt sáng ngời, lông mày lưỡi mác, dáng vẻ tiêu sái, giơ tay nhấc chân mang theo phong độ nhẹ nhàng, thấy thư phòng không chỉ có Thái Bạch Kim Tỉnh thì sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới chuyện chào hỏi:

"Thì ra Công chúa cũng ở chỗ này."

Phong Quang nghỉ hoặc: "Ngươi là?"

"Để ta giới thiệu với công chúa."

Thái Bạch Kim Tỉnh bật cười, nói:

"Đây là lão sư dạy kiếm thuật trong học viện của chúng ta, Thanh Nhai chân quân."

Thanh Nhai chân quân cười sang sảng:

"Làm sao thế hả? Chẳng lẽ công chúa quên ta rồi hay sao? Lại còn phải để viện trưởng tự mình giới thiệu nữa."

Thái Bạch Kim Tỉnh lắc đầu thở dài:

"Thanh Nhai chân quân nói không sai, công chúa vì lần trước bị thương nên đã quên mất rất nhiều chuyện."

"Cái gì? Có chuyện đó sao?"

Thanh Nhai kinh ngạc:

"Vậy công chúa có còn nhớ đã đồng ý sẽ đấu thử kiếm pháp với ta một lần không đấy?"

"Ta và ngươi đấu thử kiếm pháp ấy hả?"

"Công chúa đừng tin lời hắn." Thái Bạch Kim Tỉnh cười ra tiếng:

"Thanh Nhai chân quân thích nói đùa thế đây. Trước đây Công chúa ghét nhất là lén đấu võ, sao có thể đồng ý đấu với hắn chứ?"

Thanh Nhai chân quân ngượng ngùng sờ cánh mũi:

"Viện trưởng, ngài vội vàng vạch trần ta nhanh như thế làm gì chứ? Sớm đã nghe nói kiếm thuật của Công chúa rất cao siêu, ta cũng là người luyện kiếm, chẳng phải chỉ đang muốn thử một chút thôi hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment