Quyển 14 - Chương 14: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 14: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 14: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Không ngoài dự đoán, quả thực Phong Quang đã tìm thấy một cái hộp trên xà nhà. Cô cầm lấy hộp rồi nhảy xuống đất, đặt nó lên bàn, trên mặt hộp dính đầy bụi bặm nhưng đúng là trên đó có một cái khóa thật.
Không nghĩ nhiều, Phong Quang liền cắm chìa khóa vào, vặn nhẹ một cái, rất nhanh, khóa liền mở bung ra.
Tay cô vừa chạm vào hộp thì lại lập tức rụt về tự nhiên trực giác ập tới mách bảo cô rằng, nếu cô mở cái hộp này ra thì sẽ có chuyện lớn gì đó xảy tới.
Nhưng đồng thời, lại có một âm thanh khác nhắc nhở cô rằng, nếu cô không mở nó thì cô sẽ mãi mãi không biết được sự thật. Là sự thật gì đây?
Phong Quang không biết, cô chỉ biết mình không thể bỏ qua như vậy được.
Bàn tay vừa rụt về lại đặt lên hộp một lần nữa, cô vừa nhẹ dùng sức, hộp liền mở ra. Điều khiển Phong Quang cảm thấy bất ngờ nhất là bên trong chẳng hề có vật phẩm gì quý trọng mà chỉ có một bức thư. Không biết bức thư đã được đặt trong đó bao lâu rồi, nhưng thư được bảo vệ bằng tiên pháp nên không hề bị chuyển sang màu ố vàng.
Cô lấy thư ra, chỉ thấy trên bì thư viết mấy chữ lớn nghuệch ngoạc: Thư gửi cho chính bản thân mình.
Cô rất quen thuộc với nét chữ này, bởi nó là chữ của bản thân cô. Cô vẫn luôn viết bút lông rất xấu, lần nào viết ra cũng nghuệch ngoạc như gà bởi, làm người ta phải nhìn kỹ lắm mới đọc được.
Cô nhảy dựng trong lòng, đây là thư cô tự viết cho mình sao? Là thư viết trước khi mất trí nhớ...
Cô không rảnh nghĩ nhiều được như thế, vội vàng bóc phong bì, rút lá thư ở bên trong ra.
"Khi ta nhìn thấy phong thư này, không biết ta đã bị mất trí nhớ bao nhiêu lần rồi."
Vừa đọc được câu đầu tiên trên lá thư, Phong Quang hoàn toàn ngơ ngẩn, cô cố đè ép sự khủng hoảng trong lòng xuống, bắt buộc bản thân mình phải tiếp tục đọc:
"Hôm nay, ta bỗng nhiên có ý tưởng này, tự viết cho mình một phong thư, khi cầm bút lên, ta lại chẳng biết phải viết gì, sự sợ hãi và oán hận làm cho tay của ta cũng phải run rẩy. Hê thống chủ biến mất vô cớ. cết truyên thì tan vỡ hoàn toàn, hết thảy làm ta không biết phải theo ai.
Một ngày nào đó khi ta tỉnh lại, ký ức của ta với thế giới này hoàn toàn trống rỗng, có một người đàn ông nói hăn là trượng phu của ta, tên hắn là Tô Phạt. Đúng thế, người đàn ông này rất tốt, rất dịu dàng, lại hiểu lòng người, rất dễ lấy được thiện cảm của người khác, nhưng bản năng lại mách bảo ta rằng mọi chuyện có gì đó không ổn, không chỉ vì Hệ thống chủ biến mất mà càng bởi vì phản ứng của mọi người khi nhìn thấy ta và hắn.
Một thanh niên trẻ tuổi tên là Giản Thiện nói muốn đưa ta tới Ma giới, hắn ta nói muốn cứu ta. Một tiểu nha đầu tên Bắc Minh Vũ không ngừng tỏ tình với Tô Phạt, nhưng ta lại nhận ra, nàng ta hoàn toàn không có tình cảm gì với Tô Phạt, chỉ có sợ hãi, ta thật không hiểu nổi... Đến tận khi Vân Tước nói hết mọi chuyện cho ta nghe, ký ức của ta mới dần sống lại, ta đã nhớ ra hết thảy.
Khi đặt bút viết lá thư này, ta đã mất trí nhớ lần thứ ba, những chuyện xảy ra khi ta mới đi vào thế giới này thì ta vẫn chưa nhớ ra. Ta chỉ nhớ ta là công chúa của Thiên giới, khi ta đang tìm cách muốn đi tìm Chung Nhiên thì ta lại gặp được Tô Phạt.
Khi đó, Hệ thống chủ vẫn còn, nó nói với ta rằng có thể công lược người đàn ông này, vì thế chúng ta yêu nhau, sau đó thành thân. Vào đúng ngày thành thân, Thiên giới đột nhiên xuất hiện vết rạn nứt, phệ khí(1) lan tràn... mà hắn, lại đứng ở bên trong phệ khí đó.
Giản Thiện nói, Tô Phạt đang trả thù ta.
Ta không hiểu, lúc đó, Hệ thống chủ cũng biến mất luôn.
Khi ấy... ta đã dùng chính sinh mệnh của mình để vá vết rách Thiên giới, nhưng ta không ngờ là mình lại sống lại, hơn nữa còn trong trạng thái mất trí nhớ.
Thái Bạch Kim Tỉnh nói với ta rằng, dùng trái tim ta có thể làm cho người chết sống lại, tiền đề là ta phải cam tâm tình nguyện. Thế nên, ta mới bắt đầu sa vào cái bẫy ngọt ngào này, chỉ cần ta nhớ lại thì sẽ lập tức mất trí nhớ ngay.
Ta của hiện tại khi đang đọc lá thư này không biết đã mất đi trí nhớ bao nhiêu lần, nhưng ta cần phải nói với bản thân mình một chuyện, ta phải tìm được Tiếu Tiếu...
Ta muốn đi tìm đứa con gái đã bị hắn giấu đi của mình."
Phong Quang đọc xong bức thư này thì cả người như rơi xuống hầm băng, rét run cầm cập, cô muốn tự nhủ với bản thân rằng chuyện này không phải sự thực nhưng cũng chỉ là lửa mình dối người mà thôi. Cô hiểu rất rõ. nhang thư nàv đúng là do chính †av cô viết bởi vì ở thời ổ đai. ngoại trừ Lưu Li xuyên không tới ra thì không một ai biết viết chữ giản thể, mà bút tích của cô thì lại không có một ai có thể bắt chước được.
Huống chỉ, trong thư còn nhắc tới Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu, chỉ cần nghĩ tới cái tên này thôi là trong lòng cô liền cảm thấy trống trải. Phong Quang chậm rãi giơ tay lên che ngực, hết thảy những gì xảy ra xung quanh làm cô không biết phải theo ai.
Trong thư nói, Tô Phạt đã giấu Tiểu Tiểu đi, tại sao hắn lại muốn giấu Tiếu Tiếu đi chứ? Hơn nữa, hắn cũng không nói cho cô biết về sự tồn tại của Tiếu Tiếu... Chẳng lẽ Tiếu Tiếu không phải con gái của hắn sao? Hay là hắn muốn dùng Tiểu Tiểu để uy hiếp cô làm gì đó, ví dụ như... khiến cô cam tâm tình nguyện móc trái tim của mình ra.
Vậy vết thương trên cổ cô thì sao?
Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, cô liền nhìn vào gương rồi tự tay tháo băng gạc quấn quanh cổ xuống, cuối cùng, cổ của cô cũng lộ ra ngoài, trên làn trắng nõn hoàn toàn không có một vết thương nào...
Cô còn nhớ, Tô Phạt từng nói với cô rằng, vết thương trên cổ cô còn cần thêm mấy ngày nữa mới lành hẳn, trong thời gian này không thể tháo băng gạc xuống nếu không sẽ làm vết thương khó mà khỏi được. Sau khi đọc thư xong, cô lại nghĩ có lẽ vết thương trên cổ cô không phải là do quân phản bội Ma tộc làm bị thương mà là chính cô tự làm ra, ý tưởng đột nhiên toát ra này càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý... Nếu là Tô Phạt, nếu là ở trước mặt người đàn ông đó, có khi cô sẽ tuyệt vọng đến mức suy nghĩ tới chuyện kết thúc tính mạng của mình cũng chẳng biết chừng.
Nhưng mà trên cổ cô lại không hề có vết thương nào.
Tuy nhiên, ai cũng biết là cô bị thương khi đi tiêu diệt quân phản bội Ma tộc, ngay cả mẫu hậu cô cũng quan tâm hỏi han thương thế, vậy tại sao cô lại không thấy có vết thương nào? Chẳng lẽ... y thuật của Tô Phạt quá lợi hại nên đã chữa lành cho cô rồi.
Hệ thống chủ biến mất, cốt truyện đi theo hướng không bình thường, rốt cuộc Tô Phạt có thân phận gì?
Cô không nghĩ ra nên càng thấy sợ hãi hơn, giờ nghĩ lại những dịu dàng mà hắn giành cho mình, cô chỉ thấy đáng sợ, hoàn toàn không dám có nửa phần động lòng nào cả.
Phong Quang không nhớ mình đã đọc đi đọc lại bức thư này bao nhiêu lần, nhưng cô ghi nhớ rất kỹ một chuyện, đó là không thể để Tô Phạt biết sự tồn tại của lá thư này.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô lại thả thư vào trong hộp, khóa lại, đặt nó về chỗ eñ_ aiấu chìa khóa vuốếng ầm hàn. cuối ùna auấn hăng ae lai lên trên cổ. Cô không chắc được liệu mình có mất trí nhớ thêm lần nào nữa không nhưng chỉ cần chờ đến khi Thiên Cung có tổ chức yến hội gì đó, ví dụ như yến tiệc tổ chức sinh thần cho mẫu hậu chẳng hạn thì cô sẽ lại quay về đây thôi.
Tẩm cung của cô là nơi Tô Phạt không hay tới, đây cũng là lý do tại sao hắn không phát hiện ra có đồ vật được giấu ở đây. Có lẽ qua mấy năm nữa... thậm chí mấy trăm năm, khi cô một lần nữa quay về tẩm cung, cũng sẽ vì tình cờ mà phát hiện ra chiếc chìa khóa này, nhưng cô thực sự không muốn trải qua thêm lần nào cái "có lẽ" này nữa.
"Phong Quang."
Tô Phạt bưng bát từ ngoài cửa đi vào, hắn đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng trước sau như một:
"Ta đã nấu cháo thịt nạc rồi, nàng thích ăn nhất cái này."
"Cảm ơn."
Phong Quang nở một nụ cười, cô nhận lấy cái bát, vẻ tươi cười hoàn toàn không có gì khác ngày thường tay cầm thìa quấy cháo trong bát, đột nhiên như thể tâm huyết dâng trào, cô hỏi hắn:
"Tô Phạt, huynh có thích trẻ con không?"
*x+xx*xx*xx*x***
(1) Phệ khí: "Phệ" trong phản phệ, nghĩa là cắn trả. Phệ khí có nghĩa là loại khí cắn trả, cắn nuốt chân khí.