Quyển 14 - Chương 15: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 15: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 15: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Tô Phạt hơi dừng lại vì vấn đề cô hỏi quá bất ngờ, nhưng rất nhanh, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng:
"Tại sao Phong Quang lại hỏi vấn đề này thế?"
"Chỉ đột nhiên nghĩ tới chẳng phải đêm qua chúng ta đã... Thế nên ta muốn hỏi một chút, lỡ như ta có hài tử thật thì sao?"
Phong Cảnh lộ ra vẻ thẹn thùng, dường như cô đang vô cùng chờ mong một đứa con vậy.
Hắn đáp:
"Chúng ta sẽ không có con."
"Tại sao?"
Cô âm thẩm siết chặt cái thìa, cảm thấy vô cùng khẩn trương với đáp án kế tiếp của hắn.
"Bởi vì. ."
Ánh mắt Tô Phạt hơi thất thần, cuối cùng, trong giọng nói của hắn nhiễm một phần áy náy:
"Phong Quang, ta thực xin lỗi. Ngày trước, trong thời gian nghiên cứu thuốc, ta đã dùng nhầm một loại thuốc độc, thể nên... ta không thể cho nàng một đứa con được."
Câu trả lời này làm Phong Quang ngây người hồi lâu, nhưng mà cô cũng không định sẽ tin vào chuyện đó.
Hắn vươn tay nhẹ xoa mặt cô, thần sắc đê mê xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của hắn làm người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng:
"Chuyện này, ta đã nói với Phong Quang vào ngày chúng ta thành thân rồi, chỉ có điều Phong Quang đã quên mất rất nhiều chuyện, nhưng nếu Phong Quang để ý chuyện này, chúng ta có thể..."
"Có thể cái gì?"
Cô ngước mắt nhìn hắn, cực kỳ chờ đợi hắn nói ra câu chúng ta có thể ly hôn.
Hắn cười nói:
"Chúng ta có thể nhận con nuôi, cho dù con trai hay con gái, chỉ cần Phong Quang thích thì ta đều có thể tìm về cho nàng được."
Những lời này của hắn làm cô phải im lăng hồi lâu. Cô không hiểu. nếu hắn đã bằng lòng cùng cô nhận nuôi con thì tại sao... tại sao lại bài xích con ruột của mình như thế chứ?
Đương nhiên Phong Quang không hiểu nổi rồi. Con ruột và con nuôi tóm lại là không giống nhau, cho dù là bị vô sinh ngoài ý muốn... thì cô cũng sẽ không buồn sầu như thế, không phải sao?
Tô Phạt cười hỏi:
"Nếu Phong Quang thích trẻ con thì giờ ta có thể tìm một đứa trẻ thích hợp về cho nàng"
"Không cần. "
Phong Quang lắc đầu:
"Ta cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện con cái thôi. Ta cảm thấy cuộc sống chỉ có hai chúng ta cũng khá ổn rồi."
"Đúng thế, chỉ có ta và Phong Quang cũng khá ổn mà."
Tô Phạt cười thỏa mãn.
Trái tim Phong Quang lạnh như băng.
Bọn họ không ở Thiên Cung lâu lắm, sau khi chào tạm biệt Thiên Đế và Thiên Hậu thì lại quay về Vị Danh Cư
Trong Vị Danh Cư, Phong Quang ngồi trên ghế đá dưới bóng cây quế, không động vào một miếng bánh nào ở trước mặt, khăn tay đã bị cô vò cho nhàu nát. Cô còn đang suy nghĩ về lúc cô rời đi, mẫu hậu nhìn cô với thần sắc thống khổ và ra sức nhẫn nhịn, phụ hoàng của cô thì trầm mặc. Lần đầu tiên gặp thì cô còn khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, chắc họ đã biết rồi.
Bọn họ biết cô bị Tô Phạt giữ ở bên cạnh là vì muốn lợi dụng cô, nhưng yêu thương trong mắt họ không hề giống như làm bộ, vậy tại sao cha mẹ cô lại mặc kệ cô bị Tô Phạt nhốt ở bên người hắn như thế chứ? Lý do chỉ có một, đó là cho dù là Thiên Đế hay Thiên Hậu, dù họ là người tôn quý nhất trong tam giới này, bọn họ cũng không có cách nào đấu thắng Tô Phạt cả...
Phong Quang soi lại cốt truyện, trong cốt truyện cũng không miêu tả nhiều về Thiên giới, càng không hề nhắc tới nhân vật có tên Tô Phạt này... Vậy rốt cuộc hắn có thân phận gì? Cái gọi là thiên nhãn đã trở thành vô tác dụng rồi, Phong Quang cố gắng suy nghĩ xem phải làm gì mới đánh thức Hệ thống chủ được...
"Công chúa, điểm tâm không ngon miệng hay sao ạ?"
Vân Tước đứng sau lưng Phong Quang hồi lâu, thấy Phong Quang lúc thì nhíu mày, lúc thì vẻ mặt ngưng trọng, nhưng lại không hề động vào món kỳ lạ.
"Là do ta ăn trưa no quá nên giờ mới chưa muốn ăn thôi."
Phong Quang ngẩng đầu cười với Vân Tước. Tô Phật đã tới học viện theo thông lệ nên chỉ có mỗi Vân Tước ở bên cạnh cô mà thôi.
Vân Tước cười đáng yêu:
"Vậy là tốt rồi, em còn tưởng công chúa không khỏe ở đâu. Em đã bảo mà, công chúa thích ăn bánh hoa quế do cô gia làm nhất, sao có thể không thích được chứ?"
"Vân Tước."
"Dạ?"
Bị Phong Quang đột nhiên gọi thẳng tên, Vân Tước hơi hoảng hốt:
"Công chúa có gì phân phó ạ?"
"Có phải em thích Tô Phạt không?"
Vấn đề này tới quá mức đột nhiên và ngoài dự liệu, cả người Vân Tước cứng đờ, một lát sau, nàng ta sợ hãi nói:
"Công chúa đừng nói đùa thế, sao em lại có thể thích cô gia được chứ?"
Phong Quang cười, cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Vân Tước cười như không cười:
"Em là thị nữ thiếp thân của ta, em suy nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ ta còn không phát hiện ra hay sao?"
"Công chúa..."
"Vân Tước, không cần giáo biện nữa, kỹ thuật diễn của em quá tệ."
Phong Quang nhoẻn miệng cười:
"Ba câu em nói thì có hai câu đều là nhắc tới Tô Phạt, mà hai câu này ngoài khen Tô Phạt, hâm mộ ta được gả cho một người đàn ông tốt, thì chỉ có như thế thôi sao? Vân Tước, hâm mộ một người, nếu không biết khống chế thì sẽ trở thành đố ky."
Vân Tước lập tức quỳ sụp xuống đất, thấp thỏm bất an đáp:
"Vân Tước... Vân Tước không dám đố ky với công chúa."
"Là không dám, hay là chưa dám?"
Trước kia, Phong Quang ghét nhất là hở ra lại có người quỳ sụp xuống trước mặt mình, dù sao cô cũng tiếp nhận giáo dục của thời hiện đại, nhưng giờ nhìn nha đầu đang quỳ gối trước mặt mình đây, trong lòng cô không hề Vân Tước hoảng sợ ngẩng đầu lên:
"Công chúa... xin người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nô tỳ như thế!"
"Hiện tại sao lại xưng nô tỳ thế?"
Phong Quang buồn cười nói:
"Vân Tước, thế ta hỏi em, em có phải là thị nữ đi theo ta gả tới Vị Danh Cư không?"
"Vâng... Vân Tước là thị nữ hồi môn, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh công chúa."
"Nhưng sao ta lại nhớ ra rằng... thực ra vào ngày đại hôn của ta, ta hoàn toàn chưa tiến vào Vị Danh Cư thì đã xảy ra chuyện phải vá vết nứt của Thiên giới... Em sao có thể theo ta tới đây được nhỉ?"
Vân Tước cả kinh, sắc mặt biển đổi:
"Công chúa... Người nhớ lại rồi sao?"
"Những thứ cần nhớ... cũng nhớ lại gần hết rồi."
Phong Quang nói dối như thật, thực ra cô chẳng nhớ lại được gì hết, chỉ là lừa dối Vân Tước dựa theo nội dung trên lá thư kia mà thôi.
Sắc mặt Vân Tước trắng bệch, cúi đầu, cắn môi nói:
"Công chúa... Xin người hãy tha thứ cho nô tỳ."
"Tha thứ?"
Phong Quang cười lạnh:
"Em đã làm sai chuyện gì mà cần ta phải tha thứ chứ?"
"Nô tỳ... nô tỳ không nên lừa dối công chúa, càng không nên... càng không nên sinh ra tư tâm với cô gia, giúp cô gia lừa gạt công chúa."
Phong Quang híp mắt, không giận mà uy:
"Vân Tước, em đã quên, em đã quên mất chủ nhân chân chính của mình là ai rồi."
"Vân Tước đáng chết!"
Nàng ta khom lưng, hai tay chống trên mặt đất, đầu cũng đập xuống nền sân tạo nên những âm thanh không nhỏ.
Phong Quang nghe âm thanh này thì thấy đau cả đầu, ngón tay cô cong lại, gõ nhịp lên mặt bàn đá.
Qua vài giây, trong lúc Vân Tước đang lo lắng tới cực điểm, cô mới hỏi:
"Lần này ta mất trí nhớ, sao em lại không nói chân tướng mọi chuyện cho †a biết chứ2"