Quyển 14 - Chương 16: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 16: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 16: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Theo như trên lá thư kia viết, vào lần cô mất trí nhớ thứ ba, Vân Tước đã nói cho cô nghe hết thảy mọi chuyện, thể nên cô mới có thể nhớ ra rất nhiều chuyện khác, đi tìm Thái Bạch Kim Tinh và Giản Thiện hỏi chuyện, chỉ có điều không hiểu tới cuối cùng, tại sao cô lại mất trí nhớ lần nữa.
Vân Tước ngẩng đầu lên, trên trán nàng ta xuất hiện một vết thương đang đổ máu, màu máu đỏ trên cái trán trắng trẻo nhìn cực kỳ ghê người, nàng ta hổn hển đáp:
"Lúc trước... nô tỳ thấy dáng vẻ không biết gì của Công chúa thì không đành lòng, cho nên... cho nên mới bất chấp nguy hiểm nói cho Công chúa biết sự thật. Nhưng mà... sau khi Công chúa biết sự thật thì đã xảy ra rất nhiều chuyện, Công chúa phát hiện mình có thai, nhưng cô gia... cô gia lại nói..."
Phong Quang bình thản tiếp lời:
"Hắn không muốn có đứa bé này."
"Vâng."
Vân Tước tiếp tục nói:
"Công chúa tìm mọi cách trốn khỏi Thiên giới, xuống nhân gian, trốn dưới đó năm năm trời, mà năm năm ở nhân gian thì cũng chỉ bằng một cái chớp mắt trên Thiên giới, công chúa bị cô gia tìm được rất nhanh..."
"Vân Tước."
Phong Quang ngồi thẳng người, cười như không:
"Ta nhớ rõ em là Tước yêu, chỉ cần trong thiên hạ, nơi nào loài chim bay được thì em đều sẽ nghe ngóng được tin tức, đúng không?"
Nếu nói lúc trước sắc mặt Vân Tước chỉ là tái nhợt thì hiện tại đã chuyển sang trắng bệch, nàng ta càng hạ người xuống thấp hơn:
"Công chúa, là nô tỳ sai! Nhưng mà... nhưng mà lúc đó cô gia phát hiện ra là do nô tỳ nói sự thật với Công chúa, ngài ấy... ngài ấy muốn giết nô tỳ, nô tỳ không có cách nào... Công chúa, nếu người từng nhìn thấy thủ đoạn của cô gia thì người sẽ hiểu tại sao nô tỳ lại sợ hãi như thế, cô gia rất ít khi lấy mạng người khác... Ngài ấy chỉ biết... chỉ biết biến con người thành Nhân trư(1)", nhốt ở trong phòng tối tăm ngột ngạt..."
Nghĩ đến những thứ mình đã nhìn thấy ở trong gian phòng kia, Vân Tước cực kỳ sợ hãi. Những người trước đây từng đắc tội với Phong Quang, thế nào, vào đến phòng tối rồi thì bọn họ đều giống nhau hết.
Mà sở dĩ Tô Phạt để lại Vân Tước cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất, vạn nhất một ngày nào đó nếu Phong Quang lại rời đi thì Vân Tước sẽ có tác dụng. Bởi vậy nên nàng ta mới còn được sống lành lặn như bây giờ. Nhưng nội đan của Vân Tước còn ở trong tay Tô Phạt, chỉ cần nàng ta làm ra chuyện gì quá giới hạn lần nữa... vậy thì đời này của nàng ta coi như xong.
"Em nói... Hắn thích biến những người đó thành Nhân trư ư?"
"Vâng..."
Phong Quang đột nhiên thấy hoảng sợ, liệu có phải Tiếu Tiếu của cô cũng sẽ... Cô siết chặt góc váy của mình, cố ép mình phải bình tĩnh lại:
"Em nói phòng tối kia ở chỗ nào?"
"Ở ngay bên dưới Vị Danh Cư..."
"Ý em là mật thất hả?"
"Không..."
Vân Tước lắc đầu:
"Công chúa, sự việc lớn nhỏ của Vị Danh Cư cũng không đơn giản như người thấy đâu. Vị Danh Cư có hai cái, ở ngay bên dưới mặt đất, có một kiến trúc ngầm giống hệt Vị Danh Cư trên mặt đất này."
Phong Quang nghe nói vậy thì bàn chân không tự chủ được mà khẽ cử động. Cô hoàn toàn không ngờ rằng lại có tới hai Vị Danh Cư, trên mặt đất một cái, dưới mặt đất một cái. Nhưng Tô Phạt vốn là người mà người bình thường không sao hiểu được, có tới hai Vị Danh Cư cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Cô hỏi Vân Tước:
"Em biết cách tới Vị Danh Cư ngầm kia, đúng không?"
Vân Tước chậm rãi gật đầu:
"Vâng... nô tỳ biết, ở ngay trong phòng bếp. Vào lúc nửa đêm, đặt chân lên ván sàn được ánh trăng chiếu vào thì sẽ thấy thông đạo xuất hiện."
Thời gian đó, chính là thời gian mà Phong Quang mất tích, Tô Phạt đã dẫn Vân Tước tới Vị Danh Cư ngầm kia một lần. Khi ấy, Vân Tước nhìn thấy một màn kia và hoàn toàn không thể động đậy nổi nữa.
Phong Quang đứng lên, nhìn xuống Vân Tước từ trên cao, hỏi với vẻ khó hiểu: như thế chứ? Chẳng phải là em rất sợ hãi sao?"
Vân Tước sửng sốt, một lát sau, trong đôi mắt tràn ngập nỗi kinh hãi của nàng ta lại được thay bằng sự sỉ mê:
"Công chúa, người không biết... Cô gia ngài ấy... ngài ấy thật sự đối xử quá tốt với người..."
Đột nhiên Phong Quang chẳng biết phải nói gì, đây thì tính là lý do gì chứ? Bởi vì hắn đối xử với cô quá tốt nên Vân Tước liền tâm tâm niệm niệm sỉ mê luôn người đàn ông này à?
Vân Tước thấy Phong Quang mãi không nói gì thì không khỏi cười khổ:
"Công chúa... Trước khi nô tỳ gặp được người thì vẫn luôn bị người ta bắt nạt, thế nên nô tỳ thấy cô gia đối xử tốt với Công chúa... thì sẽ không nhịn được mà muốn có một người đàn ông cũng yêu thương nô tỳ như thế..."
"Thế nên, lần đó em nói cho ta nghe sự thật là vì muốn ta chủ động rời đi, em mới có cơ hội, đúng không?"
"Nô tỳ..."
Nhìn vào ánh mắt sắc bén của Phong Quang, Vân Tước không thể nào nói nổi một câu phản bác, chỉ đành cúi đầu xấu hổ, nhẹ giọng nói:
"Thực xin lỗi... Công chúa."
"Em nói xin lỗi với ta làm gì chứ? Em có làm sai gì đâu, nói cho ta biết sự thật, không để ta phải bị người khác lừa dối, đồng thời chính em cũng đạt được cơ hội, cục diện thắng lợi đôi đường như thế, em áy náy cái gì chứ nhỉ?"
Phong Quang cười nói, nụ cười này của cô quả thực làm người ta không phân biệt được rốt cuộc là chân thành hay châm chọc nữa.
Rốt cuộc, Vân Tước cũng nghẹn ngào thành tiếng:
"Công chúa có ơn với nô tỳ, nô tỳ lại có suy nghĩ không nên có... Đây là cái sai của nô tỳ, nhưng mà Công chúa... nếu người đã muốn rời khỏi cô gia, vậy nô tỳ cũng muốn tranh thủ cơ hội một lần, cái này có gì sai sao?"
"Em đúng hay sai ta không biết, nhưng ít ra..."
Phong Quang hơi dùng một chút, khom lưng nâng cằm Vân Tước lên, ép nàng ta phải nhìn vào mình,"Khi Tô Phạt vẫn còn đang mang danh phận là phu quân của ta, em không thể nghĩ tới chuyện thượng vị được đâu."
Phong Quang nhìn Vân Tước khóc lóc thương tâm thì trong lòng chỉ thấy vô cùng sung sướng, đại khái chính là cảm giác thoải mái kiểu ta không được sống tốt thì người cũng đừng hòng mơ tưởng. Cô không cho rằng đây là một cảm xúc tốt đẹp gì, nhưng cô vẫn cứ thấy cực kỳ thỏa mãn. Vân Tước muốn ở bên Tô Phạt thì cô không quản được, nhưng Vân Tước lại muốn ở bên phò mã Tô Phạt của Thiên giới, vậy thì Phong Quang sẽ không thể ngồi yên không quan tâm. Cô đường đường là công chúa của Thiên giới, sao có thể để người ta cười chế giễu mình được chứ?
Vân Tước ngẩn ngơ nhìn Phong Quang đột nhiên tăng vọt khí thế, ngoại trừ khóc ra thì chẳng thể có phản ứng nào khác cả. Có điều, nàng ta nhìn cũng khá xinh đẹp nên cho dù là khóc thút thít thì cũng có thể khiến cho người ta nảy sinh sự không đành lòng.
Nhưng hôm nay, Phong Quang quả thực tỏ ra vô cùng sắt đá, cô buông bàn tay đang nắm lấy cằm Vân Tước ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Có chuyện gì thế?"
Tô Phạt vừa quay về từ trường học, chậm rãi đi tới, nhìn thấy cảnh tượng một chủ một tớ trước mắt thì không khỏi kỳ quái hỏi một câu.
Phong Quang nhìn về phía Tô Phạt, ánh mắt giận dữ:
"Huynh còn hỏi ta có chuyện gì à? Ta còn đang muốn hỏi huynh đây. Tô Phạt, ta hỏi huynh, có phải trong thời gian ta hôn mê, huynh và Vân Tước có gian díu gì với nhau không?"
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Nhân trư: một loại cực hình, chặt hết chân tay, móc mắt, ... chỉ để lại thân xác nhưng không cho kẻ đó chết.