Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 437 - Quyển 15 - Chương 30: Công Lược Hội Trưởng Hội Học Sinh

Quyển 15 - Chương 30: Công lược hội trưởng hội học sinh Quyển 15 - Chương 30: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 30: Công lược hội trưởng hội học sinh

Hơi thở nam tính dễ chịu trên người cậu ùa đến tràn ngập giác quan của cô, trái tỉm Phong Quang không thể nào khống chế được nên càng đập nhanh hơn. Cô ngơ ngẩn giơ tay lên túm lấy vạt áo cậu, cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực cậu.

Một lúc lâu sau, cô mới không nhịn được mở miệng:

"Hàn Kỳ... cậu... có phải cậu..."

"Tôi thích cậu."

Không ngờ nhưng vẫn hợp tình hợp lý, cậu hào phóng thừa nhận, không chỉ như vậy, cậu còn siết chặt hơn vòng tay đang ôm lấy cô, trong giọng nói vững vàng của cậu ẩn chứa sự buồn phiền:

"Loại tình cảm như thích này không nên xuất hiện ở tôi, dù sao..."

Dù sao thời gian của cậu cũng không còn nhiều nữa.

Giây phút biết cậu không phải là Hàn Trần kia, Phong Quang nên duy trì khoảng cách với cậu, nhưng vào lúc này, cô lại không muốn rời khỏi vòng tay ấy, càng không muốn chạy ra khỏi phòng bệnh vắng vẻ này. Cô vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình đối với cậu có phải là thích hay không, nhưng cô biết, đây là một cậu con trai làm người ta thương tiếc.

"Có lẽ vẫn sẽ có cách..."

Phong Quang nói khẽ.

Hàn Kỳ phát ra tiếng cười khẽ thoải mái, cậu chỉ coi những lời này như an ủi bản thân:

"Đúng vậy, có lẽ chúng ta sẽ có cách."

Cậu im lặng nhìn hoa baby trong chậu, thở dài trong lòng. Cậu không nói cho Phong Quang biết ngôn ngữ loài hoa của hoa baby là gì.

Bằng lòng làm vai phụ, chỉ nguyện được ở bên cạnh em.

Đây là ngôn ngữ loài hoa của hoa baby, mà cậu vốn cũng định làm như vậy.

Vấn đề liên quan đến một câu "Tôi thích cậu" của cậu kia, đến cuối cùng cũng bị bỏ qua. Phong Quang ngồi xe trở về nhà, tâm trạng càng thêm nặng nề. Mặc dù cô đã biết rõ quan hệ của Hàn Trần và Hàn Kỳ rồi, nhưng trong lòng cô nghĩ là thà không biết còn hơn, cũng tránh cho tâm trạng bây giờ của cô thêm buồn phiền rối bời. Trong đầu đột ngột vang lên tiếng của Hệ thống chủ, cô ngẩn ra một lúc mới hiểu được hệ thống chủ đang nói cái gì. Lúc ở bệnh viện cô đã từng hỏi Hệ thống chủ có cách nào có thể làm cho Hàn Trần và Hàn Kỳ đồng thời sống tiếp hay không? Lúc ấy Hệ thống chủ không trả lời cô, mà câu trả lời bây giờ của nó càng làm cô cảm nhận rõ hơn sự thất vọng.

Cô không cam lòng truy hỏi:

"Thật sự không có cách nào sao?"

"Hàn Kỳ và Hàn Trần, chỉ có thể có một người sống tiếp."

Ngữ khí của Hệ thống chủ cực kỳ lạnh lùng, cũng cực kỳ dửng dưng:

"Ký chủ muốn vẹn cả đôi đường, nhưng thế giới có rất nhiều chuyện đều không được như ký chủ mong muốn."

Phong Quang nhớ lại lời Hàn Kỳ nói với mình. Cậu cũng nói chuyện trên thế giới này không phải tất cả mọi chuyện đều được theo ý người, nhưng con người luôn có tâm lý mong muốn điều may mắn xảy ra, cô cũng không ngoại lệ, thậm chí cô đã nghĩ ra một cách:

"Nếu như ta nói dùng điểm tích lũy..."

"Không có hạng mục phục vụ này."

Hệ thống chủ dứt khoát đánh nát suy nghĩ của cô.

Phong Quang nhìn cảnh vật gào thét vút qua ngoài cửa xe, nhất thời mù mờ không biết làm sao.

Cô không muốn Hàn Kỳ chết, cũng không muốn Hàn Trần chết. Hai người bọn họ đều không sai, cho nên cô hy vọng hai người đều có thể sống tiếp. Cô không biết cái này có tính là lòng tham hay không, nhưng cô không hy vọng bên cạnh mình có người chết đi.

Trong biệt thự nhà họ Hạ, Hạ Triều ngồi ở sô pha đọc báo thấy con gái ủ rũ quay về, ông đặt tờ báo trong tay xuống, quan tâm hỏi:

"Đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hạ chúng ta làm sao thế này? Bị ốm à?"

Phong Quang không có tâm tình tiếp chuyện, cô liếc ông ấy một cái, đi thẳng lên tầng.

Hạ Triều nói:

"Con đã đồng ý lời mời đến bữa tiệc của con gái nhà họ Kim à?"

Cô dừng bước trên bậc thang, nghĩ một lúc, gật đầu:

"Đúng là có chuyện này ạ."

"Vậy không được lỡ hẹn, nhớ ăn mặc thật xinh đẹp, không được làm
Bình Luận (0)
Comment