Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 466 - Quyển 16 - Chương 5: Công Lược Thái Tử Nghèo

Quyển 16 - Chương 5: Công lược thái tử nghèo Quyển 16 - Chương 5: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 5: Công lược thái tử nghèo

Sau khi về đến nhà, Phong Quang bị Hạ Triều răn dạy nửa canh giờ. Chẳng qua chỉ là mấy chuyện cái gì mà gần đây bên ngoài không yên ổn, cô không nên chạy lung tung ra ngoài làm gì.

Cuối cùng, Hạ Triều thấy dáng vẻ của cô chẳng thèm để ý chút nào thì không khỏi tức giận hỏi:

"Cha nói con có hiểu gì không vậy?"

"Con hiểu rồi."

Cô gật đầu cho có.

"Vậy con nói cho cha nghe xem, con hiểu cái gì nào?"

"Thuật Phong không phải như bên ngoài đồn đại đâu, hắn không phải quỷ tóc trắng mà là một người vừa đẹp vừa dịu dàng."

Rõ ràng là cô cố ý lảng sang chuyện khác, đáng ra Hạ Triều phải càng thấy tức giận hơn mới đúng, nhưng sau một hồi trầm mặc, ông ta lại thở dài.

"Cha, cha làm sao thế?"

Phong Quang ngẩng đầu lên, thắc mắc.

Hạ Triều nhìn cô, dường như đang cân nhắc câu từ, sau đó mới nói:

"Phong Quang, sau này con đừng nên quá gần gũi với hắn. ."

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì cha con ghen ghét người ta đẹp chứ sao."

Một người phụ nữ xinh đẹp bưng một đĩa trái cây đi vào đại sảnh. Bà liếc nhìn Hạ Triều một cái, Hạ Triều vốn định phản bác nhưng lại bị bà nhìn như thế nên xương cốt cả người đều mềm nhữn ra, quả thực không còn nói được gì nữa.

Phong Quang vui sướng hô lên một tiếng:

"Mẹ!"

"Phong Quang, qua đây, ăn trái cây nào."

Vương Từ ngồi xuống, đưa trái cây tới trước mặt nữ nhi, trên gương mặt xinh đẹp treo một nụ cười đầy hào phóng:

"Đừng có nghe cha con nói linh tỉnh, muốn đi đâu chơi thì cử đi, không ai dám trách cứ con cả."

"Vâng!" Phong Quang liếc mắt nhìn Hạ Triều đẩy vẻ đắc ý, sau đó bưng trái cây chạy ra khỏi đại sảnh.

Vương Từ đứng lên, hai tay ôm lấy mặt thở dài:

"Nữ nhi của ta thật quá đáng yêu!"

"Đó là nữ nhỉ của nàng thật à?"

Hạ Triều không nóng không lạnh phun ra một câu.

Vương Từ liền giơ chân đá ông ta, nói với vẻ cực kỳ không hài lòng:

"Ít ra giờ nó là nữ nhỉ của ta, sao hả, ông có ý kiến gì à?"

"Không dám, không dám."

Hạ Triều vội vàng cười lấy lòng.

Lại nói bên kia, Phong Quang vui vẻ vừa cắn trái cây vừa đi về sân của mình, Liên Tử ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, một lúc lâu cũng không dám nói một câu. Bình thường nha đầu này vẫn nhanh mềm nhanh miệng, giờ tự nhiên lại yên tĩnh là Phong Quang thấy chẳng quen chút nào.

Phong Quang quay đầu lại nhìn nàng ta:

"Liên Tử, ngươi làm sao thế?"

"Tiểu thư... Không phải người còn giận em đấy chứ?"

Vì lúc Phong Quang chạy vào Linh Lung trang, Liên Tử không theo vào mà lại lựa chọn chạy về Hạ phủ báo tin, cái này làm cho nàng ta cảm thấy rất áy náy.

Phong Quang tùy tiện đáp:

"Ta giận ngươi làm gì chứ? Chẳng phải ngươi đã dẫn cha tới tìm ta sao?"

Liên Tử vẫn còn là trẻ con, vì sợ nên mới không dám theo cô vào, đây là chuyện hết sức bình thường.

Liên Tử cảm động đến mức rơi nước mắt:

"Tiểu thư, người thật là tốt! Em đảm bảo, về sau dù tiểu thư có đi đâu thì em cũng sẽ đi theo sát bên cạnh người!"

"Thôi miễn!"

Phong Quang vừa nghe thấy thế đã vội vàng xua tay:

"Ta chỉ mong mỗi ngày ngươi đừng có dính lấy ta quá chặt là được rồi! Chúng ta nên cho nhau chút không gian tự do, được không?"

"Nhưng mà... nhưng mà em là tỳ nữ tùy thân của tiểu thư mà."

"Titna lai eau này †a eẽ thành thân rồi sinh con. naưØi cñng nhải thành thân rồi sinh con, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn đi theo bên cạnh ta à?"

"Sẽ không"

Phong Quang âm thầm thở phào.

Liên Tử bỗng nhiên hạ thấp giọng nói:

"Tiểu thư nhất định sẽ không thành thân, sinh con với người khác."

Phong Quang hơi khựng lại, Liên Tử nói quá nhỏ nên cô chỉ nghe lõm bõm được mấy chữ:

"Ngươi nói gì cơ?"

"Em nói nhất định tiểu thư sẽ không bỏ rơi Liên Tử đâu!"

Tiểu nha đầu lại bắt đầu khóc sướt mướt.

Phong Quang giơ tay đỡ trán, thở dài một hơi.

*x+*xx*xx*x***

Ngày hôm sau, đại tiểu thư Hạ phủ ngủ đến tận lúc mặt trời phơi ba sào mới chịu dậy. Cô ngồi trong hoa viên, nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể ra khỏi phủ đi tìm mỹ nhân tóc trắng kia.

Cô cầm một cái quạt xếp nhỏ không ngừng phe phẩy, cuối cùng nằm bò ra bàn đá mát lạnh, oán giận nói một câu:

"Thời tiết chết tiệt này càng ngày càng nóng, còn có để người ta sống không chứ..."

Liên Tử đứng đằng sau nói:

"Tiểu thư, để em quạt cho người."

"Đừng... Ngươi cứ đứng yên ở đó đi, cử làm một Liên Tử duyên dáng là được."

Cô nói với vẻ lười nhác, không phải cô thấy Liên Tử phiền gì tới mình mà vì Liên Tử cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười tuổi, để một tiểu cô nương còn nhỏ như thế phải hầu hạ mình, cô cảm thấy lương tâm bất an.

Liên Tử cúi đầu mất mát, ngoan ngoãn đứng sau lưng Phong Quang.

Thân thể Phong Quang luôn luôn nhạy cảm, trời lạnh thì sợ lạnh, trời nóng thì sợ nóng, thích nhất mùa xuân và mùa thu, cũng ghét nhất mùa hè và mùa đông. Cho dù cô có họ Hạ, cũng sinh ra vào mùa hè nhưng cô thực sự chẳng có một chút cảm tình nào với ánh nắng mùa hè cả.

Bất ngờ, cô thấy có hai người đi tới trên hành lang, quản gia Trịnh bá mang theo một đứa bé trai đang đi về phía bên này.

Trí nhớ của Phong Quang cũng không tệ lắm, cô lập tức nhớ ra đứa bé Cô đứng lên đi tới, hỏi quản gia một câu:

"Trịnh bá, bá làm gì thế?"

Ô Kỳ nhìn thấy Phong Quang thì mắt sáng rực lên nhưng vẫn rất quy củ không nói một lời nào.

Trịnh bá đáp:

"Bẩm tiểu thư, đứa trẻ này tên là Ô Kỳ. Sau khi mẫu thân nó là Liễu thị qua đời thì nó bơ vơ không nơi nương tựa, ta thấy thân thế nó đáng thương nên định đưa vào phủ chúng ta làm người ở."

Thì ra Ô Kỳ chính là đứa con trai của Liễu thị đã chết kia.

Nghe nói trượng phu của Liễu thị qua đời không lâu sau khi nàng ta sinh con, hiện giờ Liễu thị cũng chết, đứa trẻ này lại chẳng có ông bà chăm sóc, quả thực là không thể tồn tại được.

Phong Quang nhìn Ô Kỳ, vẻ mặt nó không biểu lộ ra bất kỳ cái gì, có điều trong lòng cô vẫn cực kỳ tội nghiệp cho nó, nói:

"Ô Kỳ, vậy sau này ngươi cứ ở lại trong Hạ phủ đi. Người ở đây rất tốt, sẽ không có ai bắt nạt ngươi đâu."

"Vâng... Cảm ơn Hạ tiểu thư." Ô Kỳ cung kính gật đầu.

Trịnh bá lại nói:

"Tiểu thư, ta đưa Ô Kỳ đến chỗ ở mới của nó trước, xin cáo lui."

"Được."

Rất nhanh, Trịnh bá đã dẫn Ô Kỳ rời đi.

"Tiểu thư, người biết người tên Ô Kỳ kia sao?"

Liên Tử tò mò hỏi.

Phong Quang hỏi lại:

"Sao ngươi lại nghĩ là ta biết nó chứ?"

"Nếu tiểu thư không quen nó thì tại sao lại chủ động nói chuyện với nó được chứ?"

"Coi như ngươi thông minh."

Phong Quang xoay người đi sang một hướng khác:

"Ta chỉ gặp nó một lần, có điều không ngờ nó lại chính là con của Liễu thị."

"Đúng thế, cũng không biết Trịnh bá nghĩ thế nào mà lại dẫn nó về đây nữa?"

"NIat/đi cảm thấy Trình bá làm thế là không đúng à2" "Đương nhiên rồi."

Liên Tử có vẻ cực kỳ oán hận:

"Mẹ nó bị giết chết, đến bây giờ còn chưa tìm ra hung thủ, nếu đem đen đủi vào phủ chúng ta..."

Phong Quang nhón chân gõ đầu Liên Tử một cái:

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đấy. Cũng không phải người không biết, Trịnh bá là một người tốt, ông ấy thương tình Ô Kỳ mà dẫn nó về phủ là chuyện quá bình thường. Nếu Ô Kỳ ở bên ngoài, không cha không mẹ, ngươi nghĩ một đứa trẻ như nó sao có thể sống sót được chứ?"

"Em cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi mà..."

Liên Tử ấm ức xoa đầu, ngay sau đó lại nhận ra phương hướng Phong Quang đi không đúng lắm:

"Tiểu thư, người lại muốn ra khỏi phủ làm gì thế?"
Bình Luận (0)
Comment