Quyển 16 - Chương 6: Công lược thái tử nghèo
Quyển 16 - Chương 6: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 6: Công lược thái tử nghèo
"Đi tìm Tiểu Tú Cầu chứ làm gì."
Phong Quang nói một cách đương nhiên, quang minh chính đại đi ra khỏi cửa.
Hộ vệ ngoài cửa không dám ngăn cô lại, bởi vì phu nhân đã nói, đại tiểu thư muốn đi đâu thì cứ để cô đi, không ai được ngăn cản.
Liên Tử đuổi theo sau lưng Phong Quang:
"Nhưng mà tiểu thư ơi... chẳng phải Tiểu Tú Cầu vẫn còn đang ở trong phủ chơi với quả cầu bông của nó sao?"
"Ai bảo thế? Rõ ràng là chẳng thấy nó đâu cả, nếu ngươi không tin thì có thể đi kiểm tra thử xem nó có ở trong phòng của ta hay không."
"Tiểu thư, người cứ bình tĩnh, để em đi xem sao!" Dứt lời, Liên Tử chạy về Hạ phủ nhanh như chớp.
Dễ lừa như thế à?
Phong Quang nở ra một nụ cười đắc ý, sau đó nhấc làn váy chạy đi. Rất nhanh, cô đã chạy tới trước cổng Linh Lung trang, cánh cổng lớn vẫn còn đóng chặt, nhưng nghĩ tới việc một lát nữa có thể nhìn thấy người đàn ông kia rồi thì trái tim cô lại đập thình thịch.
Đến giờ cô cũng chẳng hiểu được, tại sao người đàn ông này lại có lực hấp dẫn trí mạng với mình như thế, nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại tới việc cô muốn biến ý tưởng gặp hắn thành hiện thực.
Dường như những cái cớ muốn bịa ra để chạy tới tìm hắn đã trở thành trò cười, nếu đã muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, nghĩ nhiều như thế làm gì cơ chứ?
Phong Quang vừa mới bước lên bậc thềm, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Một người đàn ông trung niên đứng sau cánh cửa, khi thấy một vị tiểu cô nương ở trước mặt mình thì sửng sốt trong giây lát:
"Thì ra là Hạ tiểu thư, tiểu thư tới tìm công tử sao?"
Phong Quang nhận ra ông ta là quản gia của Linh Lung trang, nhưng bị ông ta nói toạc ra tâm tư như thế, cô không khỏi ngượng ngùng một hồi lâu rồi mới ngật đầu:
"Ta tới tìm Thuật Phong... Hắn có nhà không?"
Thực ra, cô biết câu hỏi cuối cùng kia là vô nghĩa, người trong huyện Đồng đầu biết chủ nhân ủa Linh Liina trang không ra khỏi trana bao điồ. "Chủ nhân đang ngồi ở trong đình dưới gốc cây sơn trà, mời Hạ tiểu thư vào."
Phúc bá nhấc chân bước sang bên cạnh, lại ôn tồn nói tiếp:
"Hạ tiểu thư biết đường rồi chứ?"
"Biết."
Cô đã gặp Thuật Phong tại chính cái đình ấy, thế nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với nơi đó.
Phúc bá cười nhẹ:
"Vậy là tốt rồi, ta phải ra ngoài mua ít đồ, không thể dẫn đường cho Hạ tiểu thư được."
"Ừm, ông cứ yên tâm đi thôi, ta biết đi như thế nào mà."
Phúc bá nói một chữ "được" sau đó gật đầu rồi ra khỏi Linh Lung trang.
Phong Quang đi về phía sâu nhất trong khu nhà, nhìn thấy một khu lớn hoa hải đường, sau đó là cây sơn trà giống như hạc đứng giữa bầy gà. Dưới bóng cây, ở trong đình, người đàn ông tóc bạc ngồi yên tĩnh, gió cuốn mấy sợi tóc của hắn lên. Màu tóc bạc làm cho gương mặt hắn dường như cũng tái hơn một chút, gió cuốn theo vị thuốc nhàn nhạt trên người hắn bay xa.
Bàn tay đẹp của hắn bưng chén trà lên thưởng thức. Có điều, khi chén trà chuẩn bị được đưa sát vào môi, hắn lạ như phát hiện ra gì đó nên hơi dừng lại, nghiêng đầu một chút, ánh mắt hơi thay đổi, sau đó cười:
"Thì ra là Phong Quang."
Nhìn trộm người ta lại bị người ta phát hiện, Phong Quang hoàn toàn không cảm thấy chột dạ chút nào, cô đi qua, nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu.
"Sao lại nhìn ta như thế?"
Thuật Phong buông chén trà xuống, đầu của hắn hơi cúi, mái tóc bạc không có gì trói buộc rũ trên đầu vai, một lọn tóc trượt tới trước ngực.
Quả thực hắn đẹp tới mức làm người ta thấy kinh tâm.
Phong Quang chớp mắt:
"Ngươi bị bệnh ư?"
"Một chút bệnh cũ."
Hắn lại hỏi:
"Dhong Ouana đang lo lắng t2" "Ừm, tuy rằng mùi thuốc trên người ngươi cũng không khó ngửi nhưng ta vẫn hy vọng trên người ngươi chẳng có chút mùi thuốc nào."
Hắn cười khẽ:
"Nhưng nếu không uống thuốc thì ta sẽ không thể nhìn thấy Phong Quang nữa."
*x+*xx*x*x*x**
Cô lo lắng tiến lại gần thêm một bước. Hắn ngồi, cô đứng, hắn cúi đầu, cô ngẩng đầu, một lớn một bé, mặt hai người gần sát nhau, cô nghiêm túc hỏi:
"Bệnh của ngươi nặng lắm sao?"
"Không nặng lắm."
Hắn cười, mắt hơi cong:
"Phong Quang không cần lo lắng."
"Ngươi không lừa ta đấy chứ?"
"Ta không lừa ngươi."
Chỉ là lựa chọn che giấu mà thôi.
Hòn đá đè nặng trong lòng Phong Quang mãi không rơi xuống được. Cô ngồi bên cạnh hắn, suy nghĩ một hồi, sau đó lại lấy túi tiền nhỏ ra, mở túi, đủ mọi loại kẹo từ trong túi rơi ra.
Cô đẩy đám đồ ngọt mà ngày thường mình cực kỳ quý trọng tới trước mặt hắn:
"Nếu thuốc đắng thì ngươi cứ ăn kẹo vào."
"Thuốc đúng là rất đắng... Nhưng những cái này, Phong Quang nỡ bỏ thật sao?"
Hắn cười hỏi, sự dịu dàng trong mắt như chứa cả dải ngân hà lộng lẫy, làm người ta nhìn vào rồi không thể rời đi nữa, chỉ có thể càng ngày càng chìm sâu hơn mà thôi.
Phong Quang hoảng hốt một chút, sau đó mới hào phóng đáp lời:
"Nhà ta còn nhiều lắm, nếu ngươi ăn hết rồi thì ta sẽ lại đem sang cho ngươi thêm một ít."
"Vậy thì ta đành vui vẻ nhận lấy thôi."
Hắn cầm một viên kẹo lên, khớp xương thon dài mà có lực, có sức hấp dẫn làm người ta muốn nắm lấy.
Phong Quang lắc đầu xua hết đám bong bóng màu hồng đang nổi đầy Rốt cuộc, hắn nhẹ nhàng cắn một viên kẹo, hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tràn.
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ thốt ra hai chữ:
"Ngọt lắm."
"Đương nhiên là ngọt rồi!"
Cô cười với vẻ đắc ý dào dạt:
"Những viên kẹo này đều do cha ta mua cho, toàn là loại ngon nhất đấy."
"Đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn thứ nào ngọt như vậy."
Hắn thả nửa viên kẹo còn dư lại xuống, vẻ tươi cười trên mặt chợt trở nên mờ mịt rất nhiều:
"Đây là một loại hương vị rất dễ nghiện."
"Ngươi không thích à?"
"Rất thích."
Hắn đáp:
"Bởi vì rất thích nên ta mới cố gắng rời xa, có điều chuyện này với ta mà nói là một sự tình rất khó mà làm được, tới gần quá mức thì sẽ khó lòng thoát khỏi hương vị ngọt ngào này."
Phong Quang cầm một viên kẹo ném vào miệng, ngọng nghịu nói:
"Không thoát khỏi thì không cần thoát nữa. Kẹo là thứ ngon nhất trên đời này, nếu không thể được ăn thì sống cũng chẳng còn gì thú vị nữa. Sống trên đời này là phải thoải mái mới được, cái này cũng nghĩ, cái kia cũng phải nghĩ, thế chẳng phải sống quá ấm ức với bản thân mình sao."
"Thế nên Phong Quang cảm thấy đau răng cũng chẳng là gì, đúng không?"
Phong Quang cứng đờ người, lại nhìn gương mặt tươi cười của hắn, không chịu thua mà đáp lời:
"Ta còn đang thay răng, ta không sợ hỏng răng."
Chữa bệnh ở thời cổ đại tất nhiên không thể so được với hiện đại, lỡ mà bị sâu răng thì đúng là đau khổ rồi, cô cũng chỉ vì nhân lúc bản thân còn nhỏ, có thể thay răng nên mới ăn không kiêng nể gì như thế.
"Quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con."
Khi hắn nhẹ giọng nói lời này, khóe môi khẽ nhếch lên, dịu dàng như nước, ánh nắng gay gắt mùa hè cũng không thể lấn át được, không khí cñna vì mêt nhần diu đàng như nước nàv Ủa hắn mà trở nên mát lanh hơn rất nhiều.
Cũng vì thế cô mới biết, thì ra đàn ông quả thực là có thể dịu dàng như nước, lại ưu nhã cao quý, cô lại đột nhiên mở miệng nói:
"Có người nói ngươi là quỷ tóc bạc lấy mạng người, Liễu thị say mê ngươi cũng vì thế mới chết đi."
Ý cười trong mắt hắn không thay đổi:
"Vậy Phong Quang nghĩ thế nào?"
"Ngươi không phải quỷ tóc bạc, Liễu thị cũng không do ngươi giết, nhưng ta cho rằng... ngươi quả thực có khả năng làm người ta say mê."
"Phong Quang cũng say mê ta ư?"
"Ừm."
Cô gật đầu thành thật.
Thuật Phong nói:
"Vậy Phong Quang cũng phải cẩn thận, nói không chừng ta chính là quỷ tóc bạc có thể lấy mạng người thật đấy..."
"Chẳng sao hết."
Cô ngắt lời hắn, không hề nhìn hắn mà tự nhét một viên kẹo vào miệng mình, lúc này mới tùy tiện ném ra một câu:
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Gió nhẹ thổi qua, cuốn tà áo trắng của hắn và tà áo đỏ của cô lại gần nhau một chút.
Thuật Phong nhìn dáng vẻ thỏa mãn khi ăn kẹo của cô, bỗng nhiên nghĩ, cô thích ăn kẹo cũng không phải không có lý.
Dù sao kẹo cũng ngọt như thế cơ mà.
Ngọt đến mức lòng hắn phát run.