Quyển 17 - Chương 16: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 16: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 16: Công lược thái giám
Cắn rứt lương tâm một lát, Phong Quang vẫn phải vươn tay ra nhận lấy bông hoa đó, nói một câu trái với lòng mình:
"Cảm ơn hoa của huynh, ta rất thích."
Hắn ta cười tươi tắn giống như trăm hoa khoe sắc giữa ngày xuân.
Phong Quang rũ tầm mắt xuống, lặng lẽ uống một ngụm trà. Cô tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, cô không muốn tranh giành đàn ông với người khác. Giờ phút này, cô hoàn toàn không có ý thức được rằng người đàn ông này là trượng phu danh chính ngôn thuận của mình.
Bách Lý Mặc lại viết tiếp:
"Sắc trời không còn sớm, nàng nghỉ ngơi sớm đi."
Cô vội vàng nói:
"Ừm, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Bách Lý Mặc đứng lên, liếc nhìn cô một chút rồi mới xoay người ra khỏi tẩm cung.
Mấy ngày nay, hắn ta đều ngủ ở thư phòng, nhường lại tẩm cung yên ổn, thoải mái cho cô ngủ.
Nghĩ tới cái này, có cảm giác hắn ta đúng là rất đàn ông...
Phong Quang chớp mắt mơ màng, nhưng sao cô không thể nào động tâm được với người đàn ông này nhỉ? Nếu cô thích người đàn ông này, vậy chẳng phải sẽ ngồi ở vị trí Thái tử phi càng thêm yên tâm, thoải mái ư.
Phi Ngọc lại hận rèn sắt không thành thép:
"Tiểu thư, sao người không giữ Thái tử điện hạ lại chứ?"
"Giữ hắn lại làm gì?"
Phong Quang liếc nhìn nha hoàn của mình,"Giữ hắn lại để tranh giường ngủ với ta à? Còn lâu ấy."
Phi Ngọc giậm chân:
"Tiểu thư!"
Phong Quang bĩu môi, chẳng thèm để ý tới nàng ta nữa. Trước giờ cô luôn là người dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh sống, cô cũng không thích động não nhiều, huống chỉ lúc này đã khuya rồi, cũng chẳng cần phải nghĩ xem tương lai mình nên đi thế nào, cứ đi thằng về phòng mà ngủ thôi.
Ngày hôm sau, lại đến khi mặt trời lên cao, cô mới bị tiếng ồn ào bên ndoài đánh thức. Phong Quang luôn dễ cáu lúc mới dậy, cô xốc chăn lên, ngồi trên giường, xoa huyệt thái dương, hô lớn:
"Phi Ngọc!"
"Tiểu thư có gì phân phó!"
Phi Ngọc vọt vào phòng.
"Bên ngoài có chuyện gì thế? Ồn ào nhốn nháo thế, họp chợ đấy à?"
Phi Ngọc lộ ra sự sợ hãi,"Tiểu thư... là người của Tây Xưởng tới."
"Tây Xưởng?"
Phong Quang nghĩ tới mấy lời mà hôm trước Phi Ngọc nói. Lão đại của Tây Xưởng là một thái giám cực kỳ khủng bố, mà mấy hôm trước, Bách Lý Mặc mới bị tên thái giám đó hãm hại nhốt vào thiên lao, cô phải diễn xuất một chút mới cứu được vị Thái tử đáng thương kia ra.
Cô lập tức tỉnh táo tỉnh thần:
"Bọn chúng tới làm gì?"
"Nói là tới bắt thích khách mấy ngày trước mới hành thích Bệ hạ, giờ bọn họ đã gọi hết mọi người ra bên ngoài, từng bước tra xét rồi."
Phong Quang cười lạnh,"Bắt thích khách, sao người của Tây Xưởng có thể chắc chắn thích khách ở trong Đông Cung của chúng ta chứ?"
"Không chỉ Đông Cung của chúng ta đâu, những cung khác cũng bị tra xét."
Được rồi... Nếu cung điện nào cũng phải kiểm tra thì Tây Xưởng xông vào Đông Cung tra xét cũng không có gì sai cả, Phong Quang lại hỏi,"Thái tử đâu rồi?"
"Sáng sớm hôm nay, Bệ hạ truyền chỉ nói là muốn gặp Thái tử điện hạ, hiện tại... chỉ sợ Thái tử điện hạ vẫn còn đang ở chỗ Bệ hạ ấy."
Phong Quang vừa nghe đã vội vàng xuống giường,"Thái tử đi được bao lâu rồi?"
"Chừng một canh giờ rồi."
"Thôi xong, thôi xong."
Phong Quang vội vàng mặc quần áo vào.
Phi Ngọc thấy thế cũng vội tiến lên hầu hạ "Tiểu thư, người gấp như thế làm gì chứ?"
"Lão Hoàng đế luôn muốn giết chết hắn, hắn đi lâu như thế rồi còn chưa về, ngươi nói xem, ta gấp gáp như thế là vì sao chứ?" "Đừng nói nữa, mau rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho ta đi."
"Vâng"
Chỉ mất có sáu, bảy phút, Phong Quang đã ăn mặc chỉnh tề ra khỏi tẩm cung. Ngoài của cung điện, chỉ thấy tất cả cung nữ, thái giám đều đứng thành mấy hàng trước mặt bọn họ là một đám người mặc y phục màu đen.