Quyển 17 - Chương 17: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 17: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 17: Công lược thái giám
Phong Quang nhìn thấy người đàn ông cầm đầu có đeo đao ở bên hông, tay dắt một con chó vàng lớn thì khóe mắt nhảy dựng, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu hành lễ:
"Thái tử phi."
Con chó kia cũng vô cùng hưng phấn kêu gâu gâu mấy tiếng.
Phong Quang giữ khoảng cách mười bước với hắn, cố gắng phớt lờ con chó kia đi,"Ngươi là ai?"
"Ti chức là Lưu Kỳ, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, bái kiến Thái tử phi."
Người đàn ông cúi thấp đầu, chắp tay, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Phong Quang nhướng mày:
"Ta nhớ rõ ngươi."
Hôm qua khi cô bị Hổ Giảo kéo đi, hắn vẫn luôn đi theo phía sau cô nhưng lại chẳng làm gì.
Hiển nhiên, Lưu Kỳ cũng hiểu ý cô, chủ động thỉnh tội:
"Xin Thái tử phi thứ tội, sự tình hôm qua xảy ra quá mức bất ngờ, chúng tôi cũng không có biện pháp nào cả."
Cô điên mới tin hắn.
Phong Quang hừ một tiếng:
"Ta biết hiện tại ngươi đang bận đi tra chuyện thích khách, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi cứ từ từ tra đi, ta đi trước một bước."
"Xin Thái tử phi dừng bước."
Cô quay đầu lại, thái độ không kiên nhẫn:
"Lại làm sao nữa?"
"Lần kiểm tra này, hẳn là Thái tử phi cũng cần phải ở lại."
Sắc mặt Lưu Kỳ vẫn như bình thường, căn bản không lo lắng bản thân sẽ đắc tội với cô vì những chuyện này.
Phong Quang nghe xong, gần như lập tức hỏi:
"Cái mà các ngươi gọi là kiểm tra, ngay cả ta cũng bị tra cơ à?"
"Tống đại nhân có lệnh, mọi người ở trong cung đều phải đối xử bình đẳng. Thái tử nhỉ: xin thứ lỗi" "Người mà ngươi nói là Tống Vô Hà hả?"
Xung quanh truyền tới tiếng hít khí hoảng sợ của mọi người.
Phong Quang thoáng nhìn xung quanh, Phi Ngọc sau lưng cô đã bị dọa tới mức không thể nhúc nhích, chỉ thấy sắc mặt
Lưu Kỳ cũng trở nên vô cùng cổ quái, cô chớp mắt vô tội:
"Sao hả? Ta nói Tống Vô Hà... Lại một tràng tiếng hít khí nữa, cô dừng một chút,"Chẳng lẽ không thể gọi tên hắn à?"
"Đã từ rất lâu rồi, hạ quan chưa từng nghe thấy... có người gọi thằng tên của Tống đại nhân"
"Chẳng lẽ tên của hắn là cấm ky à?"
"Không phải... tiểu thư."
Phi Ngọc đứng ở sau lưng cô nhỏ giọng nói:
"Mọi người ở trong cung, bao gồm cả Bệ hạ đều sẽ tôn xưng vị kia một tiếng Tống đại nhân, cho tới giờ, chưa có ai dám gọi thằng tên Tống địa nhân ra cả."
"Chẳng phải tên là dùng để gọi à?"
Phi Ngọc thở dài mệt mỏi, sau khi tiểu thư nhà nàng ta mất đi trí nhớ thì hoàn toàn không còn ý thức được sự khủng bố của vị kia nữa.
Phong Quang chẳng muốn quan tâm những chuyện đó, cô xoay người lại,"Ta không quan tâm giờ các ngươi muốn tra cái gì, ta có việc gấp, đừng hòng có ai cản ta."
Cô vừa nói dứt lời, Lưu Kỳ không có phản ứng gì nhưng Hổ Giảo lại thoát khỏi dây thừng, gâu gâu lên với Phong Quang hai tiếng rồi chạy về phía cô.
Lúc này, phản ứng của Phong Quang khá nhanh, cô lập tức trốn ra sau lưng Phi Ngọc, kêu lên với Lưu Kỳ:
"Mau giữ con chó này lại!"
Lưu Kỳ cũng chỉ ngẩn ra một chút mà thôi, sau đó lập tức nhớ ra là phải khống chế Hồ Giảo, nhưng Hồ Giảo không phải con chó bình thường, nó nhanh chóng tránh thoát khỏi Lưu Kỳ, lại vòng qua Phi Ngọc, chạy về phía Phong Quang.
Phong Quang chỉ có thể chạy đi từ sau lưng Phi Ngọc, vừa chạy vừa kêu lên:
"Các ngươi còn thất thần làm gì hả! Mau bắt lấy nó cho ta!"
Giờ phút này, người trong Đông Cung cũng đã hồi phục tinh thần, vì Phong Quang chạy đẳng trước, Hồ Giảo đuổi theo phía sau, mà sau lưng Hồ Giảo là một đám cung nữ, thái giám và cả Cẩm Y Vệ.
Đừng hiểu lầm, đám Cẩm Y Vệ này đuổi theo chỉ vì sợ những người khác làm Hồ Giảo bị thương mà thôi.
Nhưng thân thể gầy yếu của Phong Quang vốn chưa từng rèn luyện, sao có thể chạy thắng được con chó lớn này chứ. Khi Hổ Giảo sắp cắn được làn váy của cô, cô cắn răng một cái, lập tức leo lên cái thang trèo tường mà thợ chăm sóc hoa bỏ lại, lại thấy Hồ Giảo cũng đang định leo lên thang, cô liền đá cái thang đi. Hổ Giảo không cam lòng đứng bên dưới sủa ầm ï, cô đứng trên bờ tường không khỏi thở phào. Quả thực, cô chưa bao giờ thấy mình lại có động tác nhanh nhẹn như ngày hôm nay.
Một người đàn ông cao lớn từ xa đi tới, trên môi treo nụ cười nhạt:
"Có chuyện gì thế này? Hôm nay nhìn Thái tử phi có vẻ tràn đầy sức sống."